Từ ngày Yến Uyển trở thành nô tỳ của Khải Tường cung thì không có một ngày tốt đẹp, ban ngày nàng thay các cung nữ Khải Tường cung giặt giũ quần áo, không chút nào được nghỉ ngơi, đến tối thì phải hầu hạ rửa chân cho Ngọc Nghiên. Những ngày Ngọc Nghiên không được thị tẩm thì Yến Uyển phải quỳ trước mặt Ngọc Nghiên, hai tay cầm nến, từng giọt nến nóng bỏng nhiễu xuống lên tay, khiến da thịt nàng bị phỏng nhưng không còn cách nào khác, đành quỳ gối chịu trận. Vào một ngày Lục Quân đến Khải Tường cung nói chuyện với Ngọc Nghiên, thoáng nhìn thấy Yến Uyển đang quỳ trên mặt đất cầm lò hương, Lục Quân có chút chướng mắt nói: “Hóa ra nha đầu kia lại đều hầu việc trong cung của muội”. Đám tần phi cũng hay qua lại nói chuyện với nhau, lúc đó Ngọc Nghiên mới biết Hoàng đế đã từng để ý tới Yến Uyển, lòng dạ Ngọc Nghiên hẹp hòi cho nên nàng lệnh cho đám cung nữ Khải Tường cung tùy ý đánh chửi Yến Uyển, cho Yến Uyển ăn cơm thừa canh mặn, cho dù nàng muốn đến gặp Lăng Vân Triệt kể khổ một lần nhưng cũng không có thời gian nhàn rỗi cho nên cuối cùng đành cố gắng chịu đựng, mỗi ngày ở Khải Tường cung là một ngày dày vò khổ sở. Chuyện xảy ra ở Trường Xuân cung lần đó cũng không ai nhắc tới và cũng không ai rõ Yến Uyển đã đi đâu. Lăng Vân Triệt nhiều lần hỏi thăm nhưng hắn chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi hầu việc ở Khôn Ninh cung, xưa nay không thể rời đi cho nên muốn hỏi thăm tin tức lục cung cũng chẳng được, cuối cùng hắn cũng không biết Yến Uyển giờ đây như thế nào. Vào một ngày Vân Triệt theo đám thái giám đi đến Hoán Y cục lấy xiêm y cho bọn thị vệ Khôn Ninh cung, lúc đó ở xa xa hắn mới thoáng nhìn thấy Yến Uyển, muốn đuổi theo đi hỏi nhưng những người đến Hoán Y cục đều là các cung nữ đến đưa hoặc đến nhận xiêm y giặt giũ thì sao có thể cho phép hắn đến gần được. Hắn cuối cùng cũng vất vả mới biết được nàng ấy bây giờ đang hầu việc ở Khải Tường cung. Có một ngày Vân Triệt thừa dịp pháp sư đến Khôn Ninh cung làm lễ bái cho nên hắn vội chạy đến cửa cung Khải Tường cung, quả nhiên liền gặp được Yến Uyển. Quy tắc cung cấm nghiêm ngặt, thị vệ ở ngoài Khải Tường cung không cho hắn đến gần cho nên hắn chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn thấy nàng, hắn thấy được khuôn mặt của Yến Uyển đã tiều tụy gầy yếu, hai tay đều đầy vết thương. Yến Uyển đi theo vài cung nữ, liền thấy Vân Triệt nhưng nàng cũng không dám khóc thành tiếng, lại càng không dám đứng lại nhìn hắn, chỉ là yên lặng rơi nước mắt, vươn tay vén xiêm y lên, lộ ra tất cả các vết thương bị đánh trên cánh tay. Các cung nữ quay đầu hô quát nàng vài tiếng, nàng sợ tới mức ngoan ngoãn chạy đi theo. Vân Triệt thấy Yến Uyển chịu khổ như vậy thì sao hắn có thể chịu đựng được chứ? Cho nên thừa dịp vào ngày 15, Hoàng hậu đưa các tần phi đến Khôn Ninh cung dâng hương, hắn cắn răng nói cho Nhị Tâm nghe chuyện. Như Ý nghe được tin tức khi đang dỗ cho Ngũ a ca đi ngủ, nàng bất giác nhíu mày nói: “Ngươi nói người Khải Tường cung gọi nàng ta là gì?” Nhị Tâm nói: “Lăng thị vệ nói gọi nàng ta là Anh nhi” “Anh nhi sao?” Như Ý cười lạnh một tiếng: “Các nàng lăng nhục Anh nhi như vậy là muốn hướng về phía ta, nếu đã hướng về phía ta thì ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. Ngươi đi nói với Lăng Vân Triệt, nói hắn an tâm chờ một chút, Kim Ngọc Nghiên nếu thích tra tấn Anh nhi, nhất định sẽ không để nàng ta bị thương quá nặng hoặc bị chết đâu, chờ ta tìm cơ hội, nhất định sẽ cứu nàng ta ra” Cái gọi là cơ hội cũng đến rất nhanh. Ngày đó chính là mùng 5 tháng 5 Tết Đoan ngọ, trong cung đều treo ngải diệp và xương bồ, ăn bánh chưng, bạch nhục cùng với trứng vịt muối, uống rượu hùng hoàng, lấy sợi tơ ngũ sắc làm thành hương túi ngũ độc, khẩn cầu cát tường bình an. Đến sau giờ ngọ, đám tần phi tụ tập lại trong cung Hoàng hậu, lại nhìn Hoàng hậu tự tay làm hương túi ngũ độc. Hoàng hậu lệnh cho Tố Tâm đem hương túi tặng cho các tần phi, cười nói: “Trong hương túi này có chứa hùng hoàng, ngải diệp và các hương dược, có thể đuổi trừ muỗi, tránh xa ám khí ma quỷ. Các muội mỗi người giữ một cái đi, cho bọn nhỏ đeo vào cũng coi như là tâm ý của bổn cung” Lục Quân là người có nhiều con nhất cho nên vội đứng dậy cười nói: “Vào tết Đoan ngọ hằng năm, Hoàng hậu nương nương luôn tự tay làm các hương túi tặng cho tần phi trong cung, đám thần thiếp xin cảm niệm ân đức của Hoàng hậu nương nương” Hoàng hậu cười nói: “Thuần phi khách khí quá rồi. Bổn cung dành tâm ý cho các muội cũng chỉ được một lần trong một năm vào tết Đoan ngọ mà thôi, nếu các muội thích thì cứ lấy nhiều đi”. Dứt lời liền phân phó cung nhân mang Ngũ Độc bính đến. Cái gọi là “Ngũ Độc bính” chính là lấy hoa văn của 5 loại độc trùng khắc trên miếng bánh gồm có: con cóc, bọ cạp, nhền nhện, ngô công (con rết) và rắn. Ngọc Nghiên thấy mọi người đều ăn Ngũ Độc bính, trong lòng muốn làm mất thể diện Như Ý nên giương giọng kêu: “Anh nhi!” Yến Uyển sợ hãi tiến lên, theo quy tắc nàng đứng ở phía sau Ngọc Nghiên, tiếp nhận Ngũ Độc bính mà đám cung nhân đưa tới, rồi lại quỳ xuống bò tới trước mặt Ngọc Nghiên, rồi giơ chiếc đĩa cao lên nói: “Cung thỉnh nương nương dùng Ngũ Độc bính” Nhị Cơ ngạc nhiên nói: “Đây là quy tắc gì vậy? Sao chúng ta lại không biết nhỉ?” Ngọc Nghiên cười nói: “Mai tần có điều không biết, cái gì gọi là nhân nhạc quỳ bàn. Nha đầu Anh nhi cái gì cũng chịu đựng được, bổn cung muốn ngửi thấy mùi hương thì nàng liền ôm lò hương đến đứng trước mặt bổn cung, bổn cung muốn xem thơ văn, nàng ta liền đứng ôm ngọn nến. Còn nhiều việc hay ho nữa, lần tới bổn cung nhất định sẽ cho các tỷ muội xem thử” Ý Hoan lãnh đạm nói: “Gia phi xuất thân từ Triều Tiên, chỉ sợ quy tắc mới này là của Triều Tiên. Nơi này của chúng ta không ép buộc cung nhân như vậy” Ngọc Nghiên không quan tâm, lấy một miếng Ngũ Độc bính ăn: “Muội xem nàng ta giữ chiếc đĩa vững chắc chưa kìa. Nô tài là người hầu hạ chủ tử thì sao không thể ép buộc được chứ?” Nàng dò xét Như Ý nói: “Nhàn phi, tỷ thấy có đúng như vậy không?” Như Ý tươi cười an hòa, phảng phất mang theo một tia gợn sóng, lại là Hải Lan nói: “Muội nhớ trước đây nha đầu kia là cung nữ hầu hạ Đại A ca ở trong cung Thuần phi, sao hôm nay lại làm việc này chứ? Cung nữ trong cung dù tốt xấu thế nào cũng là xuất thân Bát kì, Hoàng thượng luôn luôn khoan hậu đãi hạ, nếu Hoàng thượng biết được việc này, chỉ e là không tốt đâu” Khóe miệng Ngọc Nghiên khẽ nhếch lên như mỉm cười: “Du tần đúng là cẩn thận quá mức. Bổn phận của cung nữ phải hầu hạ chủ tử thì sao còn khoe khoang cái xuất thân chứ? Mà Anh nhi bây giờ không phải hầu hạ trước mặt Hoàng thượng thì cầu xin cũng vô ích mà thôi”. Nàng nhìn chằm chằm vào Yến Uyển nói: “Anh nhi, bổn cung không phải bức bách ngươi, đều là do ngươi tự nguyện đúng không?” Yến Uyển nào dám cãi lại, chỉ đành nói: “Dạ. Anh nhi là nô tỳ, từ nhỏ chính là phải hầu hạ chủ tử” Ngọc Nghiên chỉ tay vào Yến Uyển, cười nhạo nói: “Anh nhi à Anh nhi, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của ngươi đối đáp cũng thật lưu loát, thật giống như bộ dáng nói chuyện thường ngày của Nhàn phi chúng ta. Nhìn kỹ thì đúng là ngươi và Nhàn phi có vài phần giống nhau” Như Ý nghe nàng chỉ thẳng vào mình, liền cũng cười nói: “Vì vài phần giống nhau như vậy cho nên Gia phi thích Anh nhi hầu hạ như vậy sao? Ta nhớ rõ Anh nhi vốn là cung nữ ở nhà ấm trồng hoa, tên gọi là Yến Uyển, tại sao bây giờ lại là cung nữ của muội muội, đến cái tên cũng sửa lại và ngay cả việc hầu hạ cũng thay đổi chứ?” Ngọc Nghiên buông miếng Ngũ Độc bính trong nay nói: “Nhàn phi tỷ tỷ suy nghĩ quá nhiều rồi. Ta bất quá chỉ là thích cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nha đầu kia cho nên mới gọi là Anh nhi mà thôi, không phải vì khuê danh của tỷ tỷ là Thanh Anh đâu” Như Ý khẽ nhếch môi: “Tất nhiên rồi. Chính Thái hậu ban cho ta cái tứ danh Như Ý, ai ai mà chẳng biết. Nếu Gia phi lấy cái tên kia ra đùa cười thì thật là quá hẹp hòi. Gia phi cũng vừa mới nói bộ dạng của nha đầu kia có vài phần giống ta, ta cũng có mối chân tình với muội muội vậy muội muội có thể cho nha đầu kia hầu hạ ta được không?” Ngọc Nghiên “Ai gia” lên một tiếng rồi nói: “Như vậy sao được? Nếu cho nha đầu kia hầu hạ tỷ tỷ, nếu có ngày Hoàng thượng bước chân vào Dực Khôn cung, Hoàng thượng hoa mắt nhận lầm người thì lúc đó không tốt đâu, tốt nhất là nên giữ lại hầu hạ bên cạnh ta là tốt nhất” Hoàng hậu thờ ơ lạnh nhạt, nói: “Chỉ là một tiểu cung nữ thôi mà, nếu Nhàn phi thích như vậy thì bổn cung sẽ lệnh cho Nội vụ phủ tuyển chọn cho muội một cung nữ tốt là được” Như Ý và Hải Lan liếc mắt nhìn nhau, thấy không thể nói thêm gì được cho nên đành phải im lặng. Đợi cho đám tần phi lui về, Như Ý và Hải Lan cùng nhau nắm tay đi ra, Như Ý hơi nhíu mày, trên mặt có chút hiu quạnh buồn bã, nói: “Nhìn Kim Ngọc Nghiên lấy Anh nhi ra giễu cợt lăng nhục như vậy, không biết sao trong lòng ta không thấy dễ chịu chút nào” Hải Lan dịu dàng khuyên nhủ: “Cũng khó trách vì nha đầu kia có vài phần giống như tỷ tỷ nhưng muội vẫn khuyên tỷ tỷ một câu, đừng nghĩ đến cứu nàng ta. Thứ nhất tỷ tỷ càng mở miệng thì Gia phi càng không chịu thả người ta, đợi đến khi nàng ta thấy chán, lúc đó sẽ không thấy thú vị nữa thì sẽ buông tay; thứ hai…” Hải Lan hơi trầm ngâm: “Chính mắt muội đã từng thấy nha đầu kia lúc còn ở trong cung Thuần phi đã làm duyên làm dáng với Hoàng thượng thế nào rồi, nha đầu kia không phải là người an phận thủ thường đâu” Như Ý có chút ngoài ý muốn: “Sao lại có chuyện như vậy được? Khó trách lúc đó nàng ta lại đột nhiên muốn dứt chi tình thanh mai trúc mã với Lăng Vân Triệt như vậy, sau này bị phái đến nhà ấm trồng hoa thì tâm ý mới thay đổi, hóa ra lại có duyên cơ bên trong như vậy”. Nàng quay đầu dặn dò Nhị Tâm: “Ngươi đi nói cho Lăng Vân Triệt rằng trước mặt ta cũng không còn cách nào khác, nói hắn hãy tự đau lòng chính mình đi” Thời gian trôi qua cực nhanh, vào năm Càn Long thứ 8, Lục Quân sinh hạ đứa con thứ 2 của nàng, tên gọi là Lục a ca Vĩnh Dung, kể từ đó, Lục Quân trở thành tần phi sinh dục Hoàng tử nhiều nhất trong cung. Mặc dù Hoàng đế chỉ có lệ chiếu cố thản nhiên với nàng nhưng vì nàng có con cho nên cũng dần thân thiết với nàng chút, ngay cả Thái hậu đối với Lục Quân cũng phá lệ phân biệt đối xử, đối với các Hoàng tôn lại yêu thương cực kỳ. Vào một ngày Hoàng hậu đến Chung Túy cung của Lục Quân nói chuyện, trong Chung Túy cung vắng lặng, đám cung nhân đều khoanh tay đứng sang một bên, không nói câu nào. Cầm đầu đám thái giám thấy Hoàng hậu bước vào, vội nói: “Hoàng thượng và Thuần phi nương nương đang nói chuyện bên trong ạ” Hoàng hậu hơi gật đầu: “Bổn cung chỉ muốn đi thăm một chút cho nên không cần thông truyền”. Các cung nữ vén mành cho Hoàng hậu thong thả bước vào trong điện, nàng đứng cách một tấm mành nữa, nhìn thấy vú nuôi ôm một bọc cẩm tú có chứa hài nhi trong đó, nhẹ nhàng hạ thân mình đưa cho một mẫu thân trẻ tuổi đang tựa vào đầu giường. Lục Quân nhẹ nhàng mỉm cười, cái đầu của nàng nhẹ nhàng dựa vào chiếc đầu Hoàng đế mà cùng trêu đùa hài tử có khuôn mặt khả ái, thỉnh thoảng có nói thầm nỏi nhỏ rồi cười lên, thỉnh thoảng có tiếng khóc vang dội vang lên, đó là thanh âm vang dội của một nam nhi, tuy rằng non nớt nhưng lại chứa sự tráng kiến mạnh mẽ. Tay Hoàng hậu có chút run rẩy như là chiếc lá mỏng manh mùa thu bị cơn gió thổi qua mà làm lung lạc. Nàng im lặng xoay người ra ngoài, lại nhắc nhở lần nữa đám cung nhân không cần bẩm báo cho Lục Quân biết nàng đã tới rồi nàng nhanh chóng quay về. Hoàng hậu mới bước đến ngoài cửa thì thấy Vĩnh Hoàng tiến vào. Vĩnh Hoàng thấy nàng, liền hành lễ: ‘Hoàng ngạch nương vạn phúc kim an”. Hoàng hậu cũng không có hứng thú nói chuyện, chỉ hơi gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài. Hoàng hậu quay về Trường Xuân cung, liền có chút rầu rĩ, Liên Tâm cứ nghĩ nàng muốn ngủ trưa cho nên vội vàng đốt ít An Tức hương rồi lại cáo lui ra ngoài. Hoàng hậu thấy Tố Tâm vẫn còn đứng bên cạnh hầu hạ, bất giác sầu não nói: “Nhìn cảnh Hoàng thượng và Thuần phi bên cạnh nhau giống như cảnh lúc bổn cung vừa sinh Vĩnh Liên xong, lúc đó bổn cung thật là vui vẻ” Tố Tâm vội nói: “Thuần phi làm sao có thể so sánh được với nương nương chứ ạ? Lúc nương nương sinh hạ Nhị a ca thì lúc đó nương nương chính là phúc tấn, bây giờ Thuần phi cũng chỉ là phi tử, vẫn là xuất thân Hán quân kỳ, lấy nàng ta so sánh với nương nương chỉ e là bẻ gãy phúc khí của nàng ta mà thôi!” Hoàng hậu cười khổ mang theo cảm xúc thê lãnh: “Có cái gì không thể so được chứ? Thuần phi bây giờ đã sinh hạ được hai Hoàng tử và một con nuôi mà dưới gối của bổn cung cơ khổ, chỉ có một công chúa. Phúc khí của Thuần phi vẫn còn nhiều ở phía sau” Tố Tâm bất mãn nói: “Phúc khí của Thuần phi còn không phải vì nương nương khoan dung độ lượng phù hộ nàng ta sao? Nhắc tới mới nhớ, đáng lý ra nương nương không nên để nàng ta sinh hạ những hài tử này. Nếu khiến nàng ta giống như Tuệ quý phi và Nhàn phi thì thật tốt biết bao” Sự tối tăm mịt mù vẫn còn tích tụ ở đôi mi Hoàng hậu mà không chịu lui tán: “Gia thế của Thuần phi thấp, lại là xuất thân Hán quân kỳ, lại không nhận được nhiều sủng ái, tích cách cũng dịu ngoan nhát gan, không so được với thân phận cao quý của Nhàn phi và ân sủng của Tuệ quý phi, xem ra bổn cung nhất định phải đề phòng các nàng ta mới được” Tố Tâm liên tục dạ dạ, thử thăm dò nói: “Còn Gia phi, Hoàng hậu nương nương vẫn coi trọng nàng ta sao?” Đôi mày Hoàng hậu buông lỏng: “Gia phi là cống nữ Triều Tiên, cũng không phải có xuất thân Mãn Mông, nàng ta muốn đứng vững thì chỉ có thể toàn tâm toàn ý dựa vào bổn cung. Bây giờ Tuệ quý phi bị bệnh, không còn dùng được nữa, có rất nhiều chuyện phải nhờ vào Gia phi để có thể phân chia ân sủng cùng với Nhàn phi. Nàng ta chỉ có nhanh mồm nhanh miệng, không có tâm cơ gì, coi như là đắc dụng”. Nàng dứt lời, liền thấy có chút mệt mỏi. Tố Tâm hầu hạ nàng nằm xuống, lại thay nàng thay chiếc áo ngủ bằng gấm nói: “Mấy năm nay nương nương đều nóng lòng điều trị thân mình, hy vọng có thể sinh được một A ca nhưng không biết sao Hoàng thượng càng ngày càng ít lui tới, nương nương lại không còn cách nào khác. Nô tỳ thấy, Đại a ca không phải do Thuần phi sinh ra, lại là trưởng tử, nương nương nên thu dưỡng A ca nuôi nấng bên cạnh để có cái dựa vào, sau đó lại tự mình sinh ra một A ca như vậy cũng tốt” Hoàng hậu không thấy vui, thần sắc như ánh trăng bị mây đen che lấp, nói: “Bổn cung vừa mới nhìn thấy Vĩnh Hoàng là lại nhớ tới ngạch nương Triết phi của hắn đã chết thế nào, ngày đó nàng ta nhận được ân sủng của Hoàng thượng hơn cả bổn cung, đến lúc bổn cung gả vào Vương phủ thì nàng ta đã mang long thai. Mà cái chết của Triết phi không được rõ ràng, bên ngoài đều nói là do bổn cung ghen ghét nàng ta mà hãm hại. Vĩnh Hoàng nay đã lớn, chắc chắn sẽ nghe thấy những lời nói đó, bây giờ hắn gọi ta là Hoàng ngạch nương, chỉ e là có lệ thôi chứ không có thật tâm” Tố Tâm ngồi xổm bên cạnh Hoàng hậu, thay nàng lau cánh tay nói: “Hoàng hậu nương nương nói cũng đúng. Sau khi Triết phi qua đời, bao nhiêu lời đồn đãi đều hướng về phía nương nương. Nô tỳ thật không hiểu, rõ ràng chúng ta không hãm hại nàng ta thì sao lời đồn đãi đó lại hướng về phía chúng ta cơ chứ?” Hoàng hậu nói: “Chuyện trong cung, nghi ngờ sẽ sinh ra mây đen, cho dù chúng ta có biện bạch thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến đám mây kia càng đen mà thôi”. Tay nàng mơn trớn trên chiếc gối màu, nói: “Mùi hương An Tức này thật tốt, bổn cung cũng thấy trong lòng thoải mái hơn rồi”. Nàng nhìn Tố Tâm rồi nói: “Bổn cung biết ngươi vì mọi chuyện mà thay bổn cung tính toán, chỉ là nếu bổn cung thật sự nuôi dưỡng Vĩnh Hoàng, hắn từ thứ trưởng tử sẽ trở thành trưởng tử, tôn quý rất nhiều, lúc đó trưởng tử phải trở thành Thái tử, sau này A ca mà đích thân bổn cung sinh ra không còn có cơ hội nữa, không phải chúng ta sẽ tự tìm đến phiền não sao?” Tố Tâm gật đầu nói: “Cũng đúng. Vẫn là nương nương nên thỉnh Thái y đến xem xem đi. Có rất nhiều chuyện, nương nương không cần phí tâm, tự nhiên sẽ có người thay nương nương nghĩ đến mà chu toàn thôi ạ” Hoàng hậu nói: “Tuy Tuệ quý phi được sủng ái như vậy nhưng cũng không có tác dụng nhiều, cũng may nàng ta cũng thay bổn cung trù tính. Nhưng có như vậy thì bây giờ bổn cung đã qua tuổi 30 rồi, rốt cuộc có thể sinh được hài tử hay không? Cũng là do đám thái y vô dụng, ngày nào bổn cung cũng uống thuốc bổ, Hoàng thượng cũng coi như hay lui tới thì tại sao một chút động tĩnh cũng không có chứ?” Hoàng hậu đang nói, bỗng nhiên cảm giác trong mũi nóng lên, nàng lấy tay sờ thử thì thấy trên đầu ngón tay có vết máu, trong lòng nàng đại loạn, thất thanh nói lớn: “Tố Tâm, bổn cung bị làm sao vậy? Tố Tâm gấp gáp nói: “Nương nương, nương nương bị chảy máu mũi”. Nàng nhìn ra phía ngoài kêu lớn: “Thái y, mau truyền Thái y!” Tề Lỗ vội vàng chạy đến chẩn mạch, một mặt lắc đầu nói: “Xin nương nương đừng quá nóng vội” Hoàng hậu nằm ở trên giường, bất an hỏi: “Bổn cung bị sao vậy?” Tề Lỗ liên tục lắc đầu: “Phượng thể của nương nương không có trở ngại gì lớn, vi thần cũng đã kê vài đơn thuốc chỉ là vi thần không rõ dạo này nương nương có dùng quá nhiều thuốc bổ không ạ?” Tố Tâm vội nói: “Từ lúc mùa đông bắt đầu, nương nương do có chút nóng vội nên đã dùng thêm a giao, nhân sâm, đông trùng hạ thảo và lộc nhung, những thứ này đều là đồ bổ, chẳng lẽ có cái gì không ổn sao?” Tề Lỗ thở dài nói: “Nương nương luôn hy vọng có được hài tử, vi thần cũng biết cho nên vi thần mới kê đơn thuốc mang thai phù hợp với thể chất nương nương, còn thuốc dưỡng thai của các tần phi trong cung kia thì chỉ là loại phổ thông bình thường, bất luận thể chất thế nào. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, nương nương lại ăn nhiều thuốc bổ kia, dẫn đến khí huyết mạnh lên cho nên mới khiến máu mũi nóng lên mà lưu thông. Nếu nương nương không nghe lời khuyên bảo của vi thần mà tự ý dùng thuốc bổ như vậy thì có thể khiến nguyên khí bị thương đến mức hộc máu mũi, lúc đó rất khó chữa trị ạ” Hoàng hậu chống đỡ thân mình ngồi dậy, Tố Tâm thay nàng phủ thêm áo khoác, vội la lên: “Tề thái y, khanh là viện phán Thái y viện, lại được Hoàng thượng và bổn cung tín nhiệm, khanh nói thật cho bổn cung nghe, bây giờ bổn cung đã quá 30 tuổi rồi, rốt cuộc bổn cung còn có thể có hài tử được không?” Tề Lỗ vội khom người nói: “Tuổi tác không phải là thứ trọng yếu mà xưa nay vi thần vẫn vì Hoàng hậu nương nương lấy dược vật điều chế để cho nương nương có được hài tử, chỉ là thể chất nương nương xưa nay suy yếu cho nên thỉnh nương nương nhất định phải an tâm, sẽ có ngày thân thể được điều trị tốt thôi ạ” Tố Tâm cũng khuyên nhủ: “Nương nương cứ an tâm đi ạ, Hoàng thượng và nương nương đều ngóng trông đích tử cho nên hai năm nay Hoàng thượng đều đến Trường Xuân cung chúng ta, có ân quyến Hoàng thượng như vậy, cần gì u sầu mà hại thân mình chứ ạ?” Hoàng hậu nghe vậy, liền gật đầu, không khỏi có lời dặn dò vạn phần trịnh trọng: “Mọi chuyện đều phó thác vào Tề thái y khanh vậy”. Nàng nhắm mắt một lát, nói: “Tuệ quý phi dạo này thế nào rồi?” Tề Lỗ thấp giọng nói: “Vẫn như cũ thôi ạ, cả ngày hỗn loạn, đôi khi còn nói vài câu mê sảng. Thân thể của quý phi không chỗ nào tốt cả, thể chất quý phi như vậy, nay đến mùa đồng, Hoàng thượng vì thương tâm cho nên không đến thăm quý phi, cung cấp thán hỏa cũng thiếu, nếu như vậy thì đúng là một sự tra tấn lớn ạ” Hoàng hậu hơi ngưng mắt, liếc mắt nhìn Tố Tâm, nói: “Tố Tâm, ngươi đều nhớ rõ chứ?” Tố Tâm đầy mặt kính cẩn nói: “Nương nương yên tâm, nô tù đều sẽ an bài” Rồi thân thể Hoàng hậu cũng khỏe lên một chút, Như Ý cũng cảm khái không thôi, tuy rằng Hoàng hậu ban thưởng chiếc vòng ngọc này, phỉ thúy châu bên trong và Linh Lăng Hương đều bị lấy đi sạch sẽ, nàng mang chiếc vòng tay này để trang điểm mà thôi nhưng chung quy vẫn có huyền tâm. Nàng thấy Hoàng đế đã qua 30 tuổi, toàn tâm toàn ý chỉ cầu đích tử cho nên khó tránh khỏi việc, hắn thường xuyên đến Trường Xuân cung. Vào một ngày Triệu Cửu Tiêu nhàn rỗi, liền đến trong phòng thị vệ cùng uống rượu với Lăng Vân Triệt. Tình cảm Cửu Tiêu và Vân Triệt rất tốt, Vân Triệt được trở thành thị vệ Khôn Ninh Cung, tuy rằng Cửu Tiêu vẫn luôn hâm mộ nhưng hắn vẫn thường hay lui tới, gặp gỡ như trước mà cùng uống rượu nói chuyện. Sau giờ ngọ, hắn mang ít rượu và ít đồ ăn lót dạ đến, lại thấy Lăng Vân Triệt luôn luôn u sầu cho nên vỗ vai Vân Triệt một cái nói: “Huynh được phái đến làm thị vệ Khôn Ninh cung, chuyện công sự thì ít mà lương bổng lại nhiều, vậy sao còn ủ rũ như vậy chứ, huynh còn nhớ đến tiểu thanh mai của huynh sao?” Vân Triệt đổ ra một ly rượu, cau mày nói: “Từ lúc Yến Uyển vào Khải Tường cung, ta ít gặp được nàng ấy. Tháng trước ngẫu nhiên ta gặp nàng ấy một lần, nàng ấy đang ôm đống quần áo đi đến Hoán Y cục tẩy rửa. Ta mới hỏi nàng ấy một câu thôi mà nàng ấy khóc lóc không thôi, nàng ấy còn nói phải đi giặt giũ cho xong, nếu không sẽ không có cơm chiều. Hoán y cục là người thấp kém nhất, dù sao nàng ta vẫn là cung nữ thì vì sao lại làm khó nàng ấy như vậy chứ?” Triệu Cửu Tiêu uống một ngụm rượu, lắc đầu nói: “Cung nữ cũng được, thị vệ cũng được, hầu hạ được một chủ tử sủng ái thì cũng là cái mệnh của một nô tài. Huynh còn muốn thế nào nữa chứ? Muốn Gia phi cho nàng ấy ăn uống tốt sao? Giữ lại được cái tính mạng là may lắm rồi” Vân Triệt khổ sở nói: “Cung nữ cũng là người, không phải là súc sinh. Yến Uyển không dám nói nhiều với ta, chỉ có nói thường ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bị cung nữ hầu hạ khi dễ nàng ấy, việc gì nặng nhọc mệt mỏi đều bắt nàng ấy làm! Mới nói một câu mà nàng ấy khóc lóc không thôi, ta thật sự là…” Cửu Tiêu nghe đáng thương: “Xem ra huynh thật sự đau lòng! Vậy sao huynh không đi cầu xin Nhàn phi nương nương? Tốt xấu gì dù sao lúc Nhàn phi còn ở lãnh cung, chúng ta vẫn giúp đỡ nàng ta cơ mà” Vân Triệt suy nghĩ, lắc đầu nói: “Lần trước vì Nhàn phi nương nương giúp đỡ Yến Uyển cho nên đã bị Gia phi quở trách Nhàn phi nương nương một hồi, cuối cùng phải bị chịu nhục. Ta còn mặt mũi nào cầu xin Nhàn phi giúp đỡ nữa chứ? Mà Nhàn phi nương nương không có con như Gia phi, đến cùng cũng không thể giúp gì được” Cửu Tiêu ngẩn người ra nói: “Nếu ngay cả Nhàn phi nương nương cũng không còn cách thì huynh còn cách nào nữa chứ? Ta khuyên huynh một câu, nên chặt đứt cái tâm tư này đi” Lăng Vân Triệt lắc đầu, kiên quyết nói: “Nếu nàng ấy muốn quay về, ta sẽ chấp nhận nàng ấy, cả đời này sẽ chăm sóc nàng ấy. Tuy rằng những ngày ở Khải Tường cung gian khổ nhưng ta đã nhờ người nói cho nàng ấy hay, nàng ấy phải cố gắng chịu đựng, nhất định ta sẽ nghĩ ra cách” Triệu Cửu Tiêu nhìn hắn kiên quyết như thế, liền nâng chén nói: “Ta chúc tâm nguyện của huynh sớm trở thành hiện thực, chỉ là huynh cũng nên cẩn thận, đừng để nữ nhân làm hại thân mình” Vào năm Càn Long thứ 9, trong cung lại xảy ra chuyện lớn, bệnh tình Hi Nguyệt nguy kịch, một Cao Hi Nguyệt đã từng nhận được sủng ái nhiều nhất trong lục cung thì cuối cùng cũng đã đến lúc dầu hết đèn tắt, nàng như ngọn đèn nhỏ trong gió, không biết lúc nào sẽ bị gió thổi bay. Thái y mấy lần bẩm báo cho Hoàng đế biết, rốt cuộc Hoàng đế cũng chỉ nói: “Nếu bệnh nặng như vậy thì Hoàng hậu là chi chủ lục cung, các khanh nói Hoàng hậu đi thăm một chút đi” Mà Hoàng hậu tai thính mắt tinh, đang dốc lòng điều trị thân mình cho nên lấy lý do thân thể không khỏe cho nên không chịu đi ra ngoài. Như Ý biết được, chỉ nhìn Hoàng đế mà mỉm cười nói: “Nhiều năm rồi chưa gặp quý phi nương nương, Hoàng hậu không chịu đi, thôi thì thần thiếp đi cũng được” Hoàng đế u sầu không vui, chỉ vuốt ve một cái san hô hồng nhạt mới được tiến cống, san hô kia có màu hồng nhạt thích hợp như gương mặt hồng hào của một thiếu nữ, cực kỳ mĩ lệ, được đặt tên là “Anh nhi mặt”. Hoàng đế phân phó Lý Ngọc: “Cái này ban thưởng cho Thuần phi thì thích hợp nhất, ngươi mang đi đi” Lý Ngọc hiểu ý, liền cho người lấy ra ngoài rồi hắn cũng lui ra theo, Hoàng đế mới thản nhiên nói: “Nàng ta và nàng không hòa thuận đã lâu cho nên cần gì nàng đến để nhọc tâm chứ?” Như Ý từ từ nói: “Nghe nói trong cung Hàm Phúc cung đang không sạch sẽ, lại có cung nữ phát mụn ghẻ cho nên bị phái ra ngoài, thần thiếp không biết quý phi thế nào? Nàng ấy là người bệnh lâu năm, nếu bị lây bệnh chỉ e là không tốt, Hoàng thượng cũng nên cho Cao đại nhân một chút thể diện đi ạ” Hoàng đế từ chối cho ý kiến: “Lâu rồi không ai tới thăm nàng ta, chỉ sợ nàng ta không muốn gặp nàng mà thôi”. Hoàng đế nói vậy, rốt cuộc cũng cho Như Ý đến Hàm Phúc cung thăm Cao Hi Nguyệt. Như Ý chậm rãi bước vào Hàm Phúc cung, bên trong mọi thứ vẫn như lúc trước, chỉ là khi chiếc mành được vén lên, nàng nhìn kỹ mới thấy dưới đất có mười mấy chậu than nhưng than đều bị đốt sạch, cũng không có người đi đổi. Trên người Như Ý có chút rén run, nàng nắm chặt xiêm y, thầm nghĩ xưa nay thể chất Hi Nguyệt vốn sợ lạnh nhất, trong điện lạnh lẽo như vậy mà nàng đang bị bệnh nặng như vậy thì không khác nào đòi lấy tính mạng của nàng. Mấy năm nay Hi Nguyệt ốm đau, tuy rằng Hoàng đế hay cho người đến ban thưởng an ủi nhưng rốt cuộc hắn chưa bao giờ đặt chân đến Hàm Phúc cung. Đám cung nhân hầu hạ thấy Như Ý đến, vội cung kính thỉnh an, Như Ý và Cao Hi Nguyệt tranh chấp hơn mười năm, cung nhân hai bên luôn không hòa thuận cho nên vừa thấy nàng đến lại thấy kinh sợ, không biết phải làm sao. Xem ra mấy năm nay, Hàm Phúc cung chịu sự lạnh nhạt khổ sở, đúng là đáng thương. Như Ý liếc mắt nhìn lại, liền hỏi: “Sao người hầu hạ quý phi lại ít như vậy?” Có thái giám đứng ngoài cửa hầu hạ vội cười nói: “Nhàn phi nương nương có điều không biết, trong cung có hai cung nữ bị bệnh sởi, cũng không biết là xuất phát từ đâu. Thân mình quý phi nương nương suy yếu, sợ nhiễm phải cái loại bệnh bẩn thỉu đó cho nên mới cho hai cung nữ đó ra khỏi cung, vì sợ người ở đây không sạch sẽ cho nên Mạt Tâm cô cô lệnh đám cung nhân tạm thời lui ra bên ngoài” Đang nói chuyện, Mạt Tâm đi lên, Như Ý liền nói: “Nương nương của ngươi đã tỉnh chưa?” Mạt Tâm lâu rồi không thấy ai đến thăm cho nên tự tay dọn ghế, phủi bụi nói: “Vẫn chưa tỉnh ạ, nương nương ngồi xuống đi, nô tỳ đi pha trà” Nước trà đưa đến, liền biết là Trần trà năm cũ, Như Ý lại không muốn uống, liền nói: “Bên trong điện lạnh như vậy, chỉ e là quý phi sợ chịu không nổi” Câu nói này khiến cho Mạt Tâm rơi nước mắt xuống: “Thái y nói khói của thán hỏa sẽ khiến bất lợi cho ngọc thể quý phi nương nương cho nên không cho đốt nhiều, chỉ là quý phi nương nương luôn sợ lạnh, phía Nội vụ phủ cũng không bận tâm mà mặc kệ quý phi nương nương” Mạt Tâm còn chưa dứt lời thì đã thấy Hi Nguyệt tỉnh dậy, thê lương mỉm cười nói: “Cuối cùng cô cũng đã đến thăm ta” Mạt Tâm vội đỡ Hi Nguyệt ngồi dậy, rồi phủ cho nàng một chiếc áo thật dày nói: “Nương nương đứng dậy chậm một chút, cẩn thận đầu bị choáng váng” Như Ý thấy hai mắt Hi Nguyệt thâm đen, khuôn mặt tiều tụy, thân mình gầy như trúc khô, Hi Nguyệt hít thở phì phò, nàng chịu không được liền ngồi xuống giường, Như Ý đến bên cạnh nàng, ngồi xuống hỏi: “Có thấy khỏe hơn không?” Gương mặt Hi Nguyệt cương ngạnh, mảy may không chịu giả vờ ôn hòa nói: “Nếu cô đã đến thì tất nhiên cũng đã thấy ta không khỏe rồi”. Nàng buồn bã nói: “Ta đã đến bộ dạng này rồi, chỉ cầu gặp Hoàng thượng một lần mà Hoàng thượng vẫn không chịu đến sao?” Như Ý cười nói: “Hoàng thượng bận rộn quốc sự” Hi Nguyệt buồn bã cúi đầu, dường như nản lòng đến cực điểm: “Cô nói với ta làm gì chứ? Nếu Hoàng thượng bận rộn thì sao vẫn còn thời gian sủng ái Gia phi và Thư thần, lại khiến Thuần phi sinh hạ được hài tử cơ chứ? Chẳng qua là Hoàng thượng không muốn gặp ta cho nên lấy cớ vậy thôi” Như Ý nhìn nàng, mỉm cười lạnh nhạt: “Qúy phi ốm đau nhiều năm như vậy, không ra cửa cung mà vẫn thông thấu được mọi chuyện” Hi Nguyệt phảng phất như muốn cười nhưng khuôn mặt nàng hơi run rẩy, không thể cười được một cái: “Người gần chết thì còn cái gì mà không nhìn thấu được chứ? Ta tự biết xuất thân Hán quân kỳ của ta không so được xuất thân hiển quý của cô và Hoàng hậu cho nên lúc còn là Trắc Phúc tấn, hưởng mọi ân sủng của Hoàng thượng nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy hoảng sợ. Cho dù Hoàng thượng phong ta làm quý phi, đến cùng cũng vì phụ thân và thể diện mà thôi. Ta hiểu rõ thân phận của mình, lại không có con cái để dựa vào cho nên toàn tâm toàn ý bên cạnh Hoàng hậu, đi theo bên cạnh như vậy, từ trước đến nay không dám có tâm tư riêng. Hoàng hậu nương nương đối với ta lung lạc như vậy, bây giờ xem ta là đồ cũ mà muốn vứt đi, quay đầu mà chiếu cố Gia phi” Nàng bỗng nhiên cười: “Năm đó Hoàng hậu và ta làm nhiều chuyện để đối phó với cô như vậy cho nên trước khi ta đến hoàng tuyền, cô có muốn nghe không?” Như Ý dịu dàng mím môi, chăm chú nhìn nàng một lát: “Không cần. Nếu quý phi muốn nói thì cứ đi nói cho người cần nghe đi. Những lời này đối với ta đều là vô dụng” Hi Nguyệt che ngực liên tục ho khan, một lát sâu mới bình ổn được, hỏi: “Cô không muốn biết những chuyện này sao? Vậy cô nóng lòng đến đây gặp ta để làm gì?” Như Ý nhẹ nhàng tới gần nàng, nói: “Ta muốn nói cho quý phi biết một chuyện mà ta và quý phi đều đang gặp phải” Trong mắt Hi Nguyệt càng ngày càng nghi ngờ, phất tay ý bảo cung nhân lui ra, rồi nói: “Cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi” Như Ý thấy cổ tay khô gầy của Hi Nguyệt vẫn còn đeo chiếc vòng tay Phỉ thủy xích kim liên hoa. Nàng vươn tay, chậm rãi lấy chiếc vòng tay trên cổ tay Hi Nguyệt ra. Hi Nguyệt hồ nghi mà bất an nhìn nàng, lại không biết Như Ý muốn làm cái gì nhưng lại không dám rút tay lại, chỉ là run rẩy hỏi: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Như Ý cười nhẹ, mang chút thương tiếc: “Da thịt quý phi đẹp như vậy, ai ai sờ vào cũng đều thích, khó trách quý phi nhận được sủng ái nhiều năm như vậy, chỉ là cuối cùng cũng có ngày này”. Nàng nói, liền lấy cái vật hình cánh hoa sen trên cổ tay Hi Nguyệt xuống, Hi Nguyệt cả kinh, khó hiểu vội nói: “Cô muốn làm cái gì?” Như Ý cũng không để ý, chỉ tháo từng chi tiết một trên chiếc vòng ta xuống: “Qúy phi giờ đã như vậy rồi, sao còn tiếc rẻ một chiếc vòng tay làm gì chứ?” Nàng lấy một cây kéo nhỏ trên bàn trang điểm, bỗng nhiên cắt xuống, rớt ra một viên phỉ thủy, vỡ tan xuống đất, xuất hiện một viên châu tử nhỏ màu đen. Như Ý nhặt lên, đưa đến gần mũi Hi Nguyệt, hỏi: “Có thơm không?” Hi Nguyệt cả kinh bất định, nhìn chằm chằm vào viên châu tử màu đen kia hỏi: “Đây là cái gì?” “Ta và quý phi đã ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm mà vẫn không có được long thai, tất cả đều dựa vào cái thứ này”. Thần sắc Như Ý lạnh lùng như sương hàn: “Đồ tốt như vậy, ngoại trừ Hoàng hậu thì chúng ta đều không thấy được. Đây chính là Linh lăng hương thượng hạng, là sản tử Tây Nam, có thể khiến khí huyết người khác bị tổn thương, khiến cho nữ tử không sinh dục được” Hi Nguyệt kinh hãi, thở hổn hển liên tục, nàng chán ghét đẩy thứ đó ra xa, vừa hận vừa nghi ngờ hỏi: “Nếu cô đã biết thì sao vẫn còn mang chứ?” Như Ý lấy vòng tay chính mình ra nói: “Vận khí của ta tốt hơn của quý phi một chút, có lần vô ý ném vỡ phỉ thúy, rơi ra cái vật bẩn này thì lúc đó ta mới phát hiện duyên cớ bên trong. Bây giờ ta đeo chiếc vòng tay này nhưng cái Linh lăng hương bên trong phỉ thủy đều sạch sẽ, không còn nữa. Chỉ là lâu nay ta vẫn không có hài tử, rốt cuộc cũng đều do thứ này mà gây nên” Hi Nguyệt đau buốt, cố gắng che đậy tiếng khóc thê lương: “Vì sao? Vì sao lại đối đãi ta như vậy? Ta trung thành với nàng ta nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng đều nghe nàng ta, cái gì cũng vì nàng ta mà làm trước, vì sao nàng ta lại không muốn ta có con chứ?” Trong mắt Như Ý có chút lệ quang lóe ra, lạnh lùng nói: “Nàng ta là Hoàng hậu, quyền sinh sát đều nằm trong tay nàng ta. Mà quý phi, bất quá là bị nàng ta lợi dụng, khiến cho quý phi không thể sinh dục để biến quý phi thành công cụ mà thôi. Năm đó nàng ta đem hai chiếc vòng tay này ban cho hai người chúng ta, ý niệm đã có từ lâu như vậy. Làm khó chúng ta cố gắng uống thuốc mang thai nhiều như vậy mà vẫn không có hiệu quả, chúng ta vẫn chưa từng nghĩ tới, nguyên lai chúng ta đã không thể sinh con được nữa rồi!” Hi Nguyệt gắt gao ôm chặt ngực, lạnh lùng nói: “Tốt, tốt, tốt lắm! Nếu cô khiến cho ta chết được minh bạch thì ta cũng sẽ không cô phụ cô! Chúng ta tranh đấu nửa đời người, tranh ân sủng, tranh danh vị, không phải chúng ta muốn tranh đấu mà là bất luận kẻ nào đến được ví trí này đều sẽ phải tranh đấu nhưng đến hôm nay, ân oán chúng ta cũng nên dừng lại rồi” Ánh mắt bên trong Hi Nguyệt xuất hiện lệ quang, cứ như mang theo máu: “Cả đời này ta ngóng trông nhất là có được hài tử, ai muốn tuyệt đoạn ý niệm này của ta thì sẽ trở thành cừu nhân không đội trời chung với ta”. Nàng ngửa mặt lên trời cười dài, giấu đi nước mắt đang rơi trên má, trầm tĩnh không nói được lời nào. Như Ý than nhẹ một tiếng, lại mỉm cười: “Cũng coi như chiếc vòng ngọc này là do Hoàng hậu làm nhưng vì sao Tề Lỗ trị bệnh cho quý phi lâu như vậy mà thân mình quý phi càng ngày càng xấu như vậy chứ? Theo ta được biết, thể chất của quý phi là khí hư huyết ứ nhưng ta cũng đã cho người tra qua phương thuốc mà Tề Lỗ kê cho quý phi, rốt cuộc cũng biết, phương thuốc kia chỉ giúp người ngoài nhìn thấy bệnh trạng có chút chậm lại nhưng kỳ thật lại khiến nguyên khí quý phi bị đại thương” Hi Nguyệt nắm chặt góc chăn nói: “Không phải! Phương thuốc kia đều được đám thái y ở Thái y viện kiểm tra qua mà” Như Ý cười khẽ nói: “Vậy là ai đã dặn dò Tề Lỗ khiến cho thân thể quý phi bị tổn thương như vậy chứ, hơn nữa trên dưới Thái y viện đều chẩn mạch cho quý phi thì làm sao lại cùng nhau nói những câu giống nhau được chứ? Ta nghĩ, nhất định người kia không biết Hoàng hậu đang đề phòng việc quý phi sinh hạ hài tử cho nên mới phí công sức như vậy” Hi Nguyệt trừng lớn hai mắt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Như Ý: “Cô nói là… Cô nói là…” Nàng thê lương đứng lên kêu lớn: “Ta muốn đi gặp Hoàng thượng! Ta muốn đi gặp Hoàng thượng!” Như Ý trấn an, đặt bàn tay sau lưng nàng, tươi cười ôn nhu vô cùng: “Ta sẽ cho quý phi đạt được mong muốn” Như Ý quay trở lại Dực Khôn cung, liền thấy Hoàng đế ngồi bên cửa sổ, bên cạnh có chén trà xanh, hắn đang đọc một quyển thơ văn và một bản tấu chương để chờ nàng quay về. Nàng tháo chiếc áo choàng ra, ngồi trước mặt Hoàng đế nói: “Khiến Hoàng thượng đợi lâu rồi” Hoàng đế thản nhiên nói: “Chỉ thăm Tuệ quý phi mà thôi, sao lại đi lâu như vậy?” Như Ý từ từ thay Hoàng đế đổ trà vào chén, hoãn thanh nói: “Vốn là ngồi một chút rồi quay về, thế nhưng nhìn thán hỏa ở Hàm Phúc cung không đủ, quý phi lại bị bệnh đáng thương như vậy cho nên mới nhiều lời một chút” Hoàng đế nhíu mày, nói: “Nàng cần gì phải nhiều lời với nàng ta cơ chứ?” Như Ý lộ ra vài phần thương hại: “Qúy phi cũng không nói gì ngoài việc hồ ngôn loạn ngữ, chỉ nói liên tục nhớ thương cho nên muốn gặp Hoàng thượng mà thôi” Hoàng đế nhìn vào hơi nóng trong chén trà, lãnh đạm nói: “Trẫm không đi”. Hoàng thoáng dừng lại: “Nàng tới khuyên trẫm, Cao Bân cũng đã góp lời, nói hắn đang vướng bận quý phi, nói trẫm nên vì nhiều năm chiếu cố quý phi. Ai chà…” Hoàng đế thở dài, tiếng u u tiến vào trong đáy lòng, nàng hiểu rõ hắn không đành lòng, hắn khó xử nói: “Hoàng thượng không chịu đi là vì mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn sao?” Hoàng đế nghiêng mình dựa vào cửa sổ, ngưỡng mặt nhắm mắt lại: “Như Ý, trẫm vẫn nhớ rõ, mỗi lần quý phi ở trước mặt trẫm, nàng ấy luôn ôn nhu ngại ngùng, trẫm thật sự không muốn hình ảnh khác của nàng ta sau lưng trẫm như vậy” Như Ý tự nhiên có bi thương: “Hoàng thượng không đi, tất nhiên là bởi vì đau lòng thần thiếp, cũng đau lòng hình ảnh quý phi lúc trước. Tuy rằng thần thiếp hận nàng ta nhưng mà khi thấy được bệnh tình nàng ta, khiến nàng ta chỉ còn lại bộ dáng một hơi ít ỏi như vậy, thì thật là đáng thương. Thần thiếp cứ nghĩ mấy năm nay Hoàng thượng vẫn còn muốn cho Tuệ quý phi một chút thể diện cho nên đối đãi với nàng ta vẫn có chiếu cố, an ủi mẫu tộc Cao Giai thị của nàng ta. Nay nàng ta muốn gặp Hoàng thượng một lần, Hoàng thượng cũng nên thành toàn cho nàng ta, cũng như thành toàn cho bộ tộc Cao thị đi” Đáy mắt Hoàng đế dần có chút nhu tình, chậm rãi tích tụ trầm ngâm thật lâu, cuối cùng hắn thở dài: “Hi Nguyệt, nàng ấy hầu hạ trẫm cũng hơn mười năm, mà thôi, trẫm đi gặp nàng ấy một lần xem sao” Trong lúc Hoàng đế đến, Hi Nguyệt đã thay đổi y phục, mặc chiếc áo có thêu hình mẫu đơn hồ điệp màu hồng anh đào mà những năm tháng còn được sủng ái nàng hay mặc, nàng mang một ít trang sức mạ vàng, trên khuôn mặt dùng son phấn nhiều để che giấu sắc bệnh, nàng ngồi ngay ngắn, chờ đợi bên cửa sổ, nghểnh cổ chờ đợi Hoàng đế đến. Hoàng đế bước vào tẩm điện, nàng lại nghe thấy trước nhất, nàng cố hết sức thỉnh an, ngẩng mặt nhìn Hoàng đế mà tươi cười thật đẹp. Nàng vốn là người bệnh lâu năm, chỉ còn có một cái bộ dáng hư hỏng, da thịt cũng đều đã biến mất cho nên nụ cười này như là một tấm mặt nạ. Hoàng đế nhìn nàng mỉm cười như vậy, liền nhớ tới cái hình ảnh kiều diễm tuyệt luân nhiều năm qua cho nên lại thấy có chút xót xa, liền đỡ nàng đứng dậy: “Nàng đang bệnh, đừng lao lực, mau đứng dậy đi” Lời này là bình thường nhưng lại rơi vào trong tai Hi Nguyệt, nàng lại thấy tâm phế đau đớn cùng cực, nàng không nhẫn nhịn được liền rơi lệ: “Hoàng thượng chán ghét thần thiếp đến như vậy, nhiều năm không chịu đến thăm thần thiếp một lần, thần thiếp cứ nghĩ cả đời này trước khi chết sẽ không còn gặp lại Hoàng thượng, thương tiếc mà chết đi chứ”. Hi Nguyệt rơi nước mắt xuống, son phấn trên mặt liền nhạt đi một chút, nàng cũng hiểu được rất nhanh nếu rơi lệ như vậy thì sẽ cọ rửa son phấn trên mặt cho nên nàng vội lau nước mắt nói: “Thần thiếp biết chuyện năm đó là do thần thiếp sai lầm, vốn không nên mặt dày cầu kiến Hoàng thượng nhưng thần thiếp tự biết mệnh mình không còn dài, có rất nhiều điều muốn nói với Hoàng thượng cho nên dù thế nào đi chăng nữa cũng phải gặp Hoàng thượng một lần” Hoàng đế thở dài: “Nàng đã bệnh đến mức này rồi, trẫm đến thăm nàng cũng là điều nên làm. Nàng làm gì phải cố gắng trang điểm như vậy chứ, lại mặc xiêm y đơn bạc như vậy, cẩn thận để lạnh mà làm hại thân mình”. Hắn dặn: “Còn không mau đỡ quý phi nằm xuống đi” Hi Nguyệt sao lại chịu nằm được chứ, nên giãy dụa quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, thần thiếp cũng biết không nên mặc như vậy nhưng mà cái xiêm y này là năm đó Hoàng thượng ban thưởng cho thần thiếp, mỗi lần cùng Hoàng thượng trò chuyện, thần thiếp luôn mặc nó”. Nàng cố hết sức nói: “Mạt Tâm, ngươi cho người lui ra bên ngoài đi, ở đây có bổn cung hầu hạ Hoàng thượng rồi” Mạt Tâm cố gắng nhẫn nhịn nước mắt, lưu luyến không rời mà đưa mọi người lui ra ngoài, rồi lại đứng sau cửa điện mà chờ đợi. Hi Nguyệt quỳ trước mặt Hoàng đế, chỉ vào đĩa trà bánh trên bàn nói: “Đây là trà Long Tĩnh mà Hoàng thượng thích nhất, điểm tâm Hoàng thượng yêu thích nhất là bánh hoa hồng. Hoàng thượng nếm thử đi, coi như đây là tâm ý cuối cùng mà thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng” Hoàng đế ngẩn người ra, dung sắc cũng chậm rãi lãnh đạm xuống nói: “Nàng nhất định phải gặp trẫm, có gì cứ nói thẳng đi, đừng để thân mình mệt nhọc” Hi Nguyệt gật đầu, lấy trong ngăn bàn một chiếc khăn tay đang cất giữ một vật, nàng mở ra nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng còn nhớ chiếc vòng tay phỉ thúy xích kim liên hoa này không?” Hoàng đế gật đầu nói: “Lúc Như Ý và nàng được gả vào Vương phủ không lâu thì Hoàng hậu có ban thưởng vật này cho hai nàng, trẫm nhớ rõ nó vẫn còn nguyên, sao bây giờ lại nát vỡ như vậy rồi?” “Đúng vậy, việc trân quý như vậy, Hoàng hậu nương nương không cần cho nên mới ban cho thần thiếp và Nhàn phi, thần thiếp thật sự mang ơn. Mấy năm nay, Hoàng hậu nương nương đối với thần thiếp chiếu cố không ít, thần thiếp cũng thật lòng kính sợ. Thật sự thần thiếp không thể tưởng tượng được nương nương lại giấu một vật trong cái đồ tốt như vậy” Hi Nguyệt lấy ra một viên thuốc màu đen nói: “Trong hạt châu của phỉ thúy này có nhét Linh lăng hương có tác dụng khiến nữ tử bị sẩy thai, nếu đeo cái này lâu dài thì sẽ làm đứt đoạn thai khí, thần thiếp và Nhàn phi mang thứ này hơn mười năm, ngay cả chính mình cũng không biết vì sao lại không có hài tử. Qủa nhiên thần thiếp và Nhàn phi đều là người hồ đồ” Hoàng đế chỉ liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói: “Trẫm không tin Hoàng hậu đã làm chuyện như vậy” Hi Nguyệt nói: “Hoàng thượng không tin, thần thiếp cũng không muốn tin nhưng sự thật ngay tại trước mắt mà chính tay Hoàng hậu ban thưởng, thần thiếp không muốn tin nhưng lại không thể” Sắc mặt Hoàng đế đông lạnh như miếng băng, mi tâm có chút lửa giận ẩn ẩn bốc lên: “Khó trách Nhàn phi và nàng nhiều năm vẫn chưa có thai, hóa ra lại có nguyên do như vậy” Hi Nguyệt chậm rãi cười nói: “Đúng vậy. Thần thiếp tự biết vinh hoa phú quý đều có không dễ cho nên nhất tâm phụng dưỡng Hoàng thượng, dựa vào Hoàng hậu. Thần thiếp cứ ngỡ rằng cả đời này sẽ không có ai tính kế với thần thiếp, thần thiếp nằm mơ cũng không nghĩ đến lại có người tính kế như vậy hơn nửa đời người! Thần thiếp tự biết xuất thân không bằng Nhàn phi, nhận được ưu ái Hoàng thượng cho nên trong lòng hồ đồ, tự cho có thể áp đảo mọi người cho nên mọi chuyện đều không hòa thuận với Nhàn phi” Hoàng đế không nhìn nàng, quay mặt đi nơi khác nói: “Những lời này của nàng, trẫm đều biết” Hàm răng trắng tuyết của Hi Nguyệt cắn vào đôi môi đỏ tươi, trong mắt chợt lóe lên một tia lệ sắc: “Những điều này Hoàng thượng đều biết nhưng có rất nhiều điều mà Hoàng thượng vẫn chưa biết được. Thần thiếp tự biết mấy năm nay thần thiếp bị bệnh, Hoàng hậu vẫn không cho nhiều lời, lấy Cao thị gia tộc ra dọa dẫm với thần thiếp. Thần thiếp biết, Hoàng hậu xuất thân Phú Sát thị, a mã nàng ta là Sát Cáp Nhĩ tổng quản, bá phụ Mã Tề là trọng thần của 3 triều. Tuy rằng thần thiếp vẫn được Hoàng thượng coi trọng nhưng chung quy không bằng Hoàng hậu cho nên khắp nơi đều lấy Hoàng hậu làm đầu mà tự bảo toàn chính mình, bảo toàn mẫu tộc vinh diệu” Hoàng đế nhìn nàng, đôi mắt không mang chút rung động nào: “Trẫm hiểu rõ ý của nàng. Tiền triều là tiền triều, hậu cung là hậu cung, trẫm sẽ không vì những điều nàng nói mà làm liên lụy đến mẫu tộc của nàng đâu. Chỉ sợ có ngày nàng không còn ở đây, phụ thân Cao Bân của nàng còn có thể trở thành cánh tay đắc lực của trẫm” Khuôn mặt Hi Nguyệt dần có chút buông lỏng, nàng đã mệt mỏi nhưng vẫn cố hết sức ngồi dậy, lấy tay chống đỡ nói: “Thần thiếp biết nghiệp chướng của thần thiếp nặng nề cho nên hôm nay cũng không dám cầu xin Hoàng thượng tha thứ, có được những lời này của Hoàng thượng, đúng là đại ân đại đức dành cho thần thiếp”. Nàng dập đầu, chậm rãi nói: “Nếu như có kiếp sau, thần thiếp chỉ hy vọng sẽ không bị yêu hận cố chấp, cũng không muốn bị người bên ngoài sai sử xúi giục. Thần thiếp còn muốn nói lên oan khuất của Triết phi mẹ đẻ của Đại a ca nữa ạ” Hoàng đế nghe thấy hai chữ “Triết phi”, trong mắt chợt lóe lên một tia lạnh lùng, chỉ là cố gắng chịu đựng không phát tác ra ngoài, thản nhiên nói: “Nàng nói đi” Hi Nguyệt mang theo một tia khoái ý: “Cái chết của Triết phi chưa bao giờ là việc ngoài ý muốn mà là có người ghen tị với việc nàng ấy sinh hạ được A ca đầu tiên, lại được Hoàng thượng sủng ái. Món ăn đưa tới cho Triết Phi dùng đều là cao lương mỹ vị, lại không có món nào có độc nhưng nếu ăn cùng nhau lại sinh ra tương khắc, độc tính tích lũy nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng khiến Triết phi chết bất đắc kỳ tử” Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng: “Nàng nói rõ ràng xem nào, mọi chuyện Hoàng hậu đều nói với nàng sao?: Hi Nguyệt oán hận nói: “Tất nhiên Hoàng hậu nương nương sẽ không nói cho thần thiếp biết việc này, lại càng không chịu nhận nhưng mà Triết phi chết bất đắc kỳ tử khi Hoàng thượng tuân theo ý chỉ của tiên đế mà đi tuần bên ngoài, căn bản không kịp trở về gặp mặt Triết phi lần cuối. Thần thiếp cũng nhất thời nghi ngờ mới nói cho phụ thân tra rõ việc này. Hoàng thượng nghĩ xem, chuyện này xảy ra thì ai có lợi nhất thì tất nhiên là chính người đó đã làm! Lúc đó còn ở Vương phủ, người không hòa thuận với Triết phi chỉ có Hoàng hậu mà thôi. Phi tần có trưởng tử trước khi có đích tử vẫn là chuyện mà Hoàng hậu xấu hổ nhất. Thần thiếp nghĩ không ra, ngoại trừ Hoàng hậu muốn Triết phi chết thì còn ai muốn nữa chứ? Về điểm này Hoàng thượng không thấy nghi ngờ sao?Nếu không vì sao sau khi Triết phi chết đi, Hoàng thượng dần dần bất hòa với Hoàng hậu chứ?” Hi Nguyệt cười đến thê lương: “Triết phi chết đi, Hoàng hậu cũng thấy Hoàng thượng bất hòa với nàng ta, nàng ta sợ nhất không biết được tâm ý của Hoàng thượng, suốt ngày lo sợ cho nên mới mua chuộc thái giám bên cạnh Hoàng thượng là Vương Khâm để truyền tin tức, lại đem Liên Tâm gả cho Vương Khâm. Còn về phần A Nhược, cũng là do Hoàng hậu trấn an hứa hẹn mới khiến nàng ta làm việc cho chúng thần thiếp. Sau khi Nhàn phi đi vào lãnh cung, Hoàng hậu vẫn chưa từ bỏ ý định hãm hại, đều đem món ăn có tính hàn lạnh cho Nhàn phi, khiến cho bệnh tình phong thấp Nhàn phi càng ngày càng nặng. Chuyện lãnh cung bị cháy, khiến cho Nhàn phi thoát không được cũng là do Hoàng hậu chủ mưu, còn về việc trúng độc thạch tín của Nhàn phi, chuyện xà họa, thần thiếp tuy rằng không biết nhưng hơn phân nữa đều là do Hoàng hậu gây nên”. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com Nàng ngẩng mặt nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ biết nhiêu đó. Còn việc mưu hại hoàng tự của các tần phi khác, mặc dù thần thiếp chưa tận mắt nhìn thấy nhưng hơn phân nữa Hoàng hậu cũng không thoát được can hệ cho nên báo ứng ông trời, Hoàng hậu cũng không giữ được tính mạng của Đoan Tuệ Thái tử” Hi Nguyệt nói xong lời cuối cùng, ngữ khí đã cực kỳ thê lương đáng sợ, gần như bị phong ma. Sắc mặt Hoàng đé xanh mét: “Nàng nói rõ ràng như vậy nhưng trẫm vẫn không tin. Hoàng hậu xuất thân môn đình hiển hách, sao lại biết những thủ đoạn âm độc như vậy chứ?” Hi Nguyệt ngẩn người ra, phảng phất như chưa nghĩ đến điều này nhưng mà giây lát sau, nàng liền cười lớn: “Hoàng thượng, khi một người muốn làm điều ác, thủ đoạn có âm độc thế nào thì cũng có thể biết được, học được mà thôi” Huyệt Thái dương đột ngột nhảy lên, hơi thở Hoàng đế càng ngày càng nặng, thần sắc dường như có chút tin, tay hắn nắm chặt vào chiếc bàn, trấn tĩnh nói: “Tuy rằng nàng bệnh sắp chết nhưng nếu như có nửa câu không đúng, trẫm vẫn sẽ làm cho nàng sống không bằng chết. Nàng phải hiểu được, Hoàng hậu là chi chủ lục cung, nói xấu Hoàng hậu chính là tội nặng!” “Thần thiếp biết. Hoàng hậu ở trong lòng Hoàng thượng bất quá cũng chỉ là Hoàng hậu, nàng ta cần cù tiết kiệm, nghiêm túc ở lục cung. Nàng ta cao quý ung dung, không tranh đấu tình cảm. Nàng ta có gia thế cao quý cũng từng vì Hoàng thượng mà sinh hạ đích tử cho nên chẳng sợ Hoàng đế biết viêc làm không phải của nàng ta thì cũng sẽ cho mình nhiều lý do không thể đi truy vấn. Bởi vì Hoàng thượng kinh sợ, sợ nàng sẽ làm cho Hoàng thượng thất vọng” Hi Nguyệt liên tục cười lạnh, suy yếu nằm trên mặt đất, thở hổn hển nói: “Người ta trước khi chết, đều luôn nói thật. Thần thiếp mang cái thân đầy tội nghiệt này đi đến địa ngục thì còn có cái gì không dám nói chứ? Chỉ là Hoàng thượng nghĩ đi, nếu ngoại trừ Hoàng hậu làm thì còn có ai có thể làm được chứ? Nếu không phải là Hoàng hậu làm thì thần thiếp nghĩ không ra là ai nữa! Hôm nay thần thiếp nói ra toàn bộ mọi chuyện, cũng đỡ phải bị chịu hình phạt rút lưỡi khổ sở ở dưới địa ngục” Thần sắc Hoàng đế đen sẫm, ngữ khí rét lạnh như băng, khiến người khác cảm thấy run rẩy, chậm rãi phun ra hai chữ: “Độc phụ!” Hi Nguyệt thở hổn hển, nàng cười vang nói: “Hoàng thượng nói đúng. Tất nhiên thần thiếp là độc phụ, Hoàng hậu càng là độc phụ nhưng mà Hoàng thượng, Hoàng thượng cưới hai độc phụ này thì Hoàng thượng thấy xứng đáng không? Với lại, Hoàng thượng và Hoàng hậu tất nhiên đều do trời đất tạo nên một đôi, Hoàng hậu là độc phụ, đúng là xứng với Hoàng thượng. Hoàng thượng thấy không phải sao?” Hoàng đế nghe thấy ngữ khí oán độc của nàng, lại không muốn lưu tâm. Thật lâu sau, cái nổi giận trên khuôn mặt cũng dần biến mất. Hắn liếc mắt nhìn nàng, thần sắc lạnh lùng đến cực điểm: “Nàng đã nói ra hết rồi chứ? Còn muốn nói gì không?” Hi Nguyệt thấy hắn không oán giận, khuôn mặt hờ hững, không biết sao trong lồng ngực nàng muốn chảy máu, cả người đều yếu đuối ngã xuống. Nàng thấy mệt mỏi cùng cực, vỗ về trước ngực, cố hết sức chậm rãi nói ra từng chữ: “Thần thiếp thật sự không được nữa rồi, còn có một chuyện, thần thiếp thật sự muốn hỏi Hoàng thượng, nếu không cho dù nằm dưới đất, thần thiếp chết cũng sẽ không nhắm mắt”. Nàng lấy trong tay áo một chút phương thuốc, run rẩy nói: “Hoàng thượng, đây là phương thuốc mà Tề Lỗ và đám Thái y ở Thái y viện kê cho thần thiếp, thần thiếp càng uống càng bệnh, khí hư huyết ư càng tăng thêm đến nỗi không thể có thai. Nay thần thiếp nghĩ lại, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đúng là phu thê đồng tâm, đều muốn thần thiếp không có được hài tử. Thần thiếp tự hỏi tâm ý thần thiếp chưa bao giờ có nửa phần giả dối với Hoàng thượng, từ khi còn ở Vương phủ, Hoàng thượng cho thần thiếp ngôi vị Trắc phúc tấn, lại trở thành quý phi duy nhất của Hoàng thượng, vì sao Hoàng thượng còn muốn tính kế với thần thiếp như vậy, vì sao không muốn thần thiếp sinh hạ hài tử cho Hoàng thượng?” Đáy mắt Hoàng đế lóe ra một tia ám hỏa tối tăm, một lát sau, Hoàng đế từ từ cười ra tiếng nói: “Tính kế sao? Trẫm tự xưng là thông minh, nhưng lại không so được cái tính kế đầy trong lòng các nàng. Nếu trẫm nói trẫm không làm chuyện này thì sợ nàng cũng không muốn tin” Hi Nguyệt rùng mình mạnh, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoàng đế: “Hoàng thượng nói thật sao?” Hoàng đế vươn tay, nâng chiếc cằm của nàng lên, hình như có vô hạn cảm khái. Thanh âm của hắn có chút khàn khàn ôn nhu: “Thật? Cái gì là thật? Hi Nguyệt à, nàng đối đãi với trẫm có chân tâm, lại cũng chưa bao giờ tính kế với trẫm. Nếu không phải trẫm thích nàng thì sủng ái nhiều năm mà trẫm đối với nàng như vậy cũng không thể giả vờ được. Trẫm nhớ rõ lúc trẫm với nàng gặp, lúc đó nàng ôn nhu thẹn thùng, cho dù sau này phụ thân nàng đắc thế thì nàng ở trước mặt trẫm vẫn nhu uyển dịu ngoan cho nên dù trẫm ban cho nàng ngôi vị quý phi, nuông chiều nàng nhiều hơn một chút nhưng trẫm vẫn không so đo với nàng. Nhưng sao nàng lại biến thành một phụ nhân ngoan độc như vậy chứ? Phú quý mà nàng có vẫn không thỏa mãn được nàng sao? Là trẫm thay đổi hay là nàng thay đổi? Nếu chúng ta ai ai cũng chân tâm với nhau thì nàng cần gì phải hỏi những điều này?” Lồng ngực mỏng manh của Hi Nguyệt kịch liệt phập phồng, rốt cuộc vẫn không chịu nổi lời nói của Hoàng đế, nước mắt nóng hổi cuồn cuộn mà rơi ra, phảng phất như nước lũ bị vỡ đê, son phấn trên mắt bị cọ rửa ra từng đợt, nàng khóc lóc nói: “Nguyên lai Hoàng thượng lại đối đãi với thần thiếp như vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]