Như Ý nhìn chằm chằm Tam Bảo, nghiêm nghị nói: “Bổn cung nhớ rõ lúc trước lệnh cho ngươi đưa than đến cho Hải thường tại. Vì theo quy củ, thường tại không thể dùng Hồng La Thán cho nên có đúng ngươi chỉ đưa than đen đến không?” Tam Bảo vội vàng dập đầu nói: “Dạ dạ dạ, tiểu chủ căn dặn, nô tài cũng không dám làm sai”. Trong lòng Như Ý lo lắng cho Hải Lan, liền nói: “Vậy là tốt rồi. Người khác thì ta không dám nói nhưng Hải Lan cũng không phải là người dám đi quá giới hạn mà ăn trộm. A Nhược, thay y phục cho ta, chúng ta sẽ đến đó xem sao”. Như Ý hoắc mắt đừng lên, A Nhược vội vàng kéo cổ tay áo Như Ý: “Tiểu chủ không được đi!” Nàng nhìn Tam Bảo quát: “Hàm Phúc cung chính là một bãi nước đục, vị phân Quý phi lại cao hơn tiểu chủ thì làm sao quản được. Chúng ta không được đi, muốn đi thì phải là Hoàng hậu đi!” Như Ý lặng thần, tức khắc hỏi: “Hoàng hậu đâu?” Tam Bảo nhìn về phía Dưỡng Tâm điện nói: “Đêm nay Hoàng thượng lật bài tử của Hoàng hậu nương nương. Lúc này, Hoàng hậu nương nương đang ngủ lại tại Dưỡng Tâm điện”. Như Ý nuốt một ngụm khí lạnh: “Hoàng thượng nhiều ngày bận rộn triều chính, bây giờ lại đang cùng Hoàng hậu thị tẩm thì ai dám quấy rầy chứ?” Nàng chỉ cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt bốc lên thấy lạnh cả người: “Không được kinh động Hoàng hậu, trong cung Quý phi địa vị tối cao, chuyện này sợ là khó giải quyết”. A Nhược vội vàng khuyên nhủ: “Hàm Phúc cung xảy ra sự tình, tiểu chủ nóng lòng đi đến thì dù cũng không giúp gì được đâu ạ”. Tam Bảo hoảng sợ nói: “Nhưng lúc nãy nô tài chạy đến đây liền nghe tin nói Hải thường tại sẽ bị dùng gia hình, nếu không đi thì lỡ có chuyện gì thì…” Như Ý chấn động: “Gia hình sao? Gia hình gì chứ?” “Là trượng hình!”. Tam Bảo thấy Như Ý nhất thời không hiểu, vội vàng giải thích nói: “Không phải dùng bản gỗ đánh vào đùi mà là dùng gậy gốc đánh vào lòng bàn chân. Cái loại đó so với đánh trên đùi còn đau đớn hơn” Như Ý thất thanh nói: “Đánh vào lòng bàn chân sao?” Tam Bảo gật đầu nói: “Dạ! Chúng nô tài ai chẳng biết việc đánh vào trên đùi cũng chỉ khiến da thịt đau đớn, không gây thương tổn đến xương cốt. Nhưng lòng bàn chân non mềm, chỉ cần đánh vài cái là đều khiến cơ thể bị trọng thương”. Như Ý định thần nói: “Ngoại trừ Hoàng hậu và Qúy phi thì trong cung chỉ có ta là có chức vị cao nhất, nếu ta không đi, Hải Lan nếu chịu trượng hình thì không biết sẽ trở thành thế nào đây? Việc này không thể chậm trễ. A Nhược, mau thay y phục cho ta. Tam Bảo, đi truyền kiệu”. A Nhược vốn muốn khuyên thêm nữa nhưng lại thấy Như Ý sốt ruột mà quyết liệt, đành phải đáp ứng đi ngay. Bên ngoài tuyết nhỏ rơi xuống, Như Ý ngồi trong kiệu nghe tiếng giày của bọn thái giám nâng kiệu chạy đi về hướng Hàm Phúc cung. Như Ý cầm lò sưởi, bình thường cảm thấy ấm áp nhưng giờ phút này đây lại thấy nóng bỏng trong tay. Nàng thỉnh thoảng kéo mành nhìn ra bên ngoài, Tam Bảo chạy chậm theo, thở gấp nói: “Tiểu chủ đừng nóng vội. Diên Hi cung vốn là cách xa Hàm Phúc cung, chúng ta cũng đã đi rất nhanh rồi”. Như Ý bất đắc dĩ mới buông mành xuống, đang lo lắng liền nghe được Tam Bảo bên ngoài nói: “Đến, đến rồi!” Hôm nay Hàm Phúc cung đèn đuốc sáng trưng, A Nhược đỡ lấy tay Như Ý, bước nhanh đi vào trong điện. Chỉ nghe thái giám thông báo: “Nhàn phi nương nương đến…”. Như Ý thấy sắc mặt Tuệ quý phi không tốt, vội vàng hạ thấp người thỉnh an nói: “Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương, Quý phi vạn phúc kim an”. Tuệ quý phi vẫn ngồi trên ghế, không chút nhúc nhích, chỉ cười lạnh nói: “Từ khi Hoàng thượng gia phong lục cung, Nhàn phi chưa từng đặt chân đến Hàm Phúc cung này, vậy sao hôm nay vì cái gì mà cũng khiến cô kinh động, đêm khuya còn xông vào cung của bổn cung?” Như Ý nhìn thấy huyệt Thái dương Hi Nguyệt đều dán thuốc dán, trên trán có một chiếc khăn khảm trân châu bịt lại, nhìn thật tiều tụy mà thương xót. Như Ý vội vàng cúi đầu nói: “Nghe nói Quý phi nương nương nhiễm lạnh cho nên đêm khuya đến đây thăm hỏi”. Tuệ quý phi khẽ nhếch mép nói: “Bổn cung có cái gì mà khiến cho Nhàn phi cô phí sức chứ? Chỉ là Hàm Phúc cung náo loạn có gian tặc, cung nhân của Nhàn phi vội đến báo cho nên cô mới vội vàng đến đây xem náo nhiệt mà thôi”. Như Ý càng cúi đầu nói: “Thần thiếp không dám”. Phía sau Hải Lan hô nhỏ một tiếng: “Quý phi nương nương, tần thiếp… Tần thiếp không phải là gian tặc”. Tuệ quý phi xoay mình, lạnh lẽo nói: “Còn dám nói dối. Song Hỉ, đánh mạnh cho bổn cung!” Như Ý mới vừa vội vàng vào cung, không dám nhìn kỹ Hải Lan. Giờ phút này quay đầu lại liền thấy Hải Lan bị lột mất đôi giày mà quỳ tại hành lang bị đóng băng tuyết. Như Ý nhìn bàn chân của nàng, lạnh đến mức đỏ bừng, trên nền tuyết trăng thấm vài giọt máu đỏ, Hải Lan thấy Như Ý đang nhìn nàng, xấu hổ cùng cực liền vội vàng kéo váy xuống mà che giấu. Mạt Tâm không nói lời nào, lập tức lấy tay vén váy của nàng lên, lạnh lùng nói: “Nếu thường tại không ngoan ngoãn chịu khai thì đừng trách nô tỳ không nể mặt. Thường tại để cho người ngoài thấy bàn chân của mình cũng đã chịu đủ mất mặt, việc này cũng do thường tại tự làm tự chịu”. Hải Lan kinh hãi, cực lực cúi đầu lấy mái tóc của mình che lại khuôn mặt đầy xấu hổ cùng phẫn nộ, nàng chịu đựng đau đớn mà biện bạch: “Quý phi nương nương thứ tội, tần thiếp thật sự không ăn trộm Hồng La Thán của nương nương”. Như Ý vội vàng cười làm lành nói: “Quý phi nương nương đã nhiễm lạnh, sắc mặt không tốt. Không biết nương nương vì sao trách phạt Hải thường tại, hơn nữa lại muốn dùng trượng hình đánh hai chân của Hải thường tại như vậy chứ?” Tuệ quý phi quay sang ho khan vài tiếng, Màu Nguyệt cùng Màu Châu bước lên trước pha trà. Cổ họng Mạt Tâm thanh thanh nói: “Hải thường tại trộm Hồng La Thán của Quý phi nương nương, việc làm phạm thượng như vậy đã khiến cho nương nương thiếu hơi ấm cho nên chứng nhiễm lạnh mới phát tác, tổn thương phượng thể. Lỗi như vậy còn chưa đủ dùng trượng hình sao?” Như Ý vội vàng nói: “Hải thường tại luôn là người an phận thủ thường, hơn nữa theo quy củ từ cấp bậc quý nhân trở xuống là không được dùng Hồng La Thán, Hải thượng tại cũng biết điều đó thì sao dám như vậy chứ?” Mạt Tâm khinh thường nói: “Việc này phải hỏi Hải thường tại mới đúng. Nô tỳ thấy Hải thường tại trong phòng đổ ra tro than màu xám thì mới phát hiện là Hồng La Thán. Hơn nữa cung nữ bên cạnh Hải thường tại là Hương Vân cũng nói là do Hải thường tại sai nàng ta đi trộm Hồng La Thán về” Như Ý nhìn thấy Hương Vân đang nơm nớp lo sợ quỳ dưới bậc thềm, nàng đi đến trước mặt Hương Vân hỏi: “Hương Vân, lời của Mạt Tâm là thật sao?” Sắc mặt Hương Vân trắng bệch: “Hải thường tại có sai nô tỳ đi trộm Hồng La thán, Hải thường tại có nói không phục Quý phi nương nương dùng thứ tốt, với lại ghen tị Quý phi nương nương được Hoàng thượng sủng ái nên mới muốn hại Quý phi mà thôi”. Nàng liều mạng dập đầu hai cái, cầu xin nói: “Quý phi nương nương thứ tội, nô tỳ đã biết sai rồi, nô tỳ không bao giờ dám làm điều đó nữa”. Hải Lan chịu đựng đau, quay đầu nhìn Hương Vân nói: “Hương Vân, ngươi đã theo ta hai ba năm nay, ta tự hỏi ta có đối đãi với ngươi bạc bẽo hay không?” Hương Vân không sợ hãi, đón nhận ánh mắt của Hải Lan, bình tĩnh nói: “Tiểu chủ, mặc kệ tiểu chủ đối đãi với nô tỳ thế nào nhưng lương tâm nô tỳ không bao giờ dám làm điều gì ám muội. Nô tỳ cũng muốn khuyên tiểu chủ một câu: nếu tiểu chủ đã làm thì hãy nhận tội đi”. “Biết sai mà biết sửa cho nên Hương Vân, bổn cung sẽ không trách phạt ngươi. Nhưng biết sai mà không sửa, đến chết cũng không thừa nhận thì bổn cung cũng sẽ không nương tay mà trách phạt”. Tuệ quý phi cười lạnh nói: “Trong cung này ai mà chẳng biết thân thể bổn cung yếu kém, điều tối kị nhất là không chịu được lạnh. Dụng tâm của Hải thường tại thật sự ác độc! Song Hỉ, đánh nàng ta cho bổn cung!” Lời nói Tuệ quý phi mới vừa buông xuống, Song Hỉ liền lấy một cái gậy gỗ, nói một tiếng: “Đắc tội tiểu chủ”, lập tức liền muốn đánh tiếp. Như Ý nhìn kỹ mới nhận ra đó không phải là cái gậy gộc tầm thường mà là được lựa chọn cành mận gai thô to, vẫn chưa lột vỏ. Song Hỉ không nói hai lời, liền giơ cao cái gậy hướng về gan bàn chân của Hải Lan mà đánh mạnh vài cái, Hải Lan kêu thảm thiết một tiếng, cơ hồ liền té xỉu xuống đất, hai chân máu tươi chảy ròng ròng, quả thực vô cùng thê thảm. Như Ý vừa sợ vừa giận, dưới tình thế cấp bách như vậy, nàng chỉ còn cách giữ lại chiếc côn trong tay Song Hỉ quát: “Đợi đã!” Hải Lan đau đớn nằm trên mặt đất, Tuệ quý phi liếc mắt kêu: “Mạt Tâm” Như Ý vội vàng tiến lên đỡ lấy Hải Lan, Mạt Tâm cười nhạo nói: “Nhàn phi nương nương không quan tâm đến lời nói của nương nương chúng ta mà vội vàng bao che cho Hải thường tại, thật là thị phi không phân. Huống chi Hải thường tại chỉ mới vừa chịu vài cái đánh, sao lại yếu đuối như vậy chứ?” Hải Lan tê liệt ngã vào lòng Như Ý, mồ hôi lạnh vào tóc khắp mặt, chật vật lẩm bẩm nói: “Nhàn phi tỷ tỷ, tần thiếp… tần thiếp không có ăn trộm. Thật sự…” Nàng lời còn chưa dứt liền hôn mê bất tỉnh. Như Ý đau lòng ôm lấy Hải Lan, nàng dùng váy che lấy đôi chân của nàng, trong lòng đau đớn không thôi, chỉ phải cố nến giận dữ nói: “Quý phi nương nương chỉ dựa vào lời khai của Hương Vân mà cho rằng Hải Lan ăn cắp Hồng La thán bức hại nương nương. Nhưng nương nương nghĩ lại xem, hôm nay là ngày hai mươi tháng Chạp, Nội vụ phủ luôn cấp cho nương nương Hồng La Thán theo phân lệ mỗi tháng, mỗi ngày là mười lăm cân, một tháng được bốn trăm năm mươi cân. Hải Lan nếu thật sự ăn trộm Hồng La Thán mà hãm hại nương nương, ít nhất cũng trộm được mười ngày, tổng cộng là một trăm năm mươi cân Hồng La Thán. Nương nương có thể tra xét sẽ biết được trong cung nương nương hiện tại còn bao nhiêu cân Hồng La Thán và được cất giữ ở nơi nào”. Tuệ quý phi hơi biến sắc liền nhìn Mạt Tâm. Mạt Tâm vội vàng đoạt lấy Hải Lan từ trong lòng Như Ý, Như Ý kinh sợ quát: “Mạt Tâm, ngươi làm cái gì vậy?” Mạt Tâm cười dài nói: “Hải thường tại đau đến ngất đi, nếu không lấy nước khiến thường tại tỉnh lại thì sao có thể hỏi nàng ta Hồng La Thán cất giấu ở nơi nào chứ?” Như Ý căm tức nhìn nàng nói: “Trời lạnh như vậy, ngươi lấy nước lạnh đổ vào người nàng ấy, chẳng phải là muốn đoạt lấy tính mệnh của nàng ấy sao?” Mạt Tâm thấy Hải Lan thống khổ rên rỉ một tiếng, cười nói: “Chỉ cần Hải thường tại tỉnh lại, mọi chuyện đều sẽ rõ ràng. Nương nương thấy như vậy không hiệu quả sao?” Như Ý vội vàng rút khăn tay ra thay Hải Lan lau người. A Nhược đứng ở một bên cũng dọa đến sợ hãi, vội vàng cùng Như Ý lau người Hải Lan. Hai mắt Tuệ quý phi híp lại, ngẩng mặt, Mạt Tâm lập tức hiểu ý, xoay người múc nước trong vại nước trong cung, liều mạng hất nước vào người Như Ý. Như Ý chỉ cảm thấy giật mình, toàn thân đều muốn đóng băng, gió từ cung thổi tới khiến nàng lạnh đến mức toàn thân phát run. Mạt Tâm “ai da” một tiếng, vội hỏi: “Nhàn phi nương nương, thật sự là xin lỗi. Ai bảo nương nương lại đến gần Hải thường tại như vậy chứ? Nô tỳ cứ nghĩ rằng một chậu nước không đủ khiến cho Hải thường tại tỉnh lại cho nên mới dùng thêm một chậu nữa”. Tuệ quý phi ngồi ngay ngắn, ngân nga nói: “Mạt Tâm, ngươi cũng không cẩn thận rồi. Màu Châu, Màu Nguyệt, còn không mau mang ra vài chậu than đi, giúp cho Nhàn phi và Hải thường tại ấm áp”. Màu Nguyệt cùng Màu Châu liền đáp ứng, lấy vài ba chậu than đang tắt lửa để bên cạnh Như Ý và Hải Lan, ánh lửa mong manh kia thật sự không làm nên chuyện gì. Như Ý gắt gao nắm chặt đôi tay, nhắc nhở chính mình phải nhẫn nại, ôm chặt Hải Lan vào lòng, hi vọng dùng chút thân nhiệt để khiến nàng ta ấm áp một chút. Trời giá rét động lạnh khiến cả người ướt đẫm lạnh thấu xương, ngoại trừ nhẫn nhịn thì còn làm cách nào nữa chứ? Quý phi so với chức phi của nàng cũng chỉ hơn một bậc nhưng địa vị lại ngàn dặm khác biết, Hi Nguyệt nàng ta chính là Quý phi đang được sủng ái. Còn chính nàng lại là một phi tử thất sủng, lâu rồi chưa thấy mặt quân thượng. Nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhẫn nhịn. Như Ý cúi đầu, nàng chỉ cảm thấy đầu nàng càng ngày càng nặng, thanh âm cũng có chút mờ mịt: “Quý phi nương nương, Hải thường tại cũng đã nhận trách phạt, hiện nay toàn thân đã ướt đẫm. Có thể cho thần thiếp mang y phục mới cho muội ấy hay không?” Tuệ quý phi ho nhẹ vài tiếng, khóe miệng nở ra một nụ cười nhỏ nhưng trong ánh mắt lại lóe lên sắt bén nhọn mà lạnh lùng: “Mới vừa nghe Nhàn phi nói nghĩ lại cũng đúng, một trăm năm mươi cân Hồng La Thán cũng nhiều nên chắc chắn cũng không dễ dàng giấu đi. Song Hỉ!” Song Hỉ đáp ứng tiến lên: “Có nô tài” Tuệ quý phi biếng nhác nói: “Đi vào phòng Hải thường tại lục soát cho bổn cung, không được bỏ sót chỗ nào, nhất định phải tìm cho ra Hồng La Thán được cất giữ nơi nào, có như vậy mới khiến cho các nàng ta hết hy vọng”. Như Ý nghe được hai chữ “các nàng”, liền biết không được dễ chịu. Nàng cùng Hải Lan đang đông cứng nơi nay, quả nhiên là muốn sống cũng không được. Hải Lan vốn đã u mê tỉnh dậy, nghe được những lời này, không khỏi thất sắc, khóc cầu xin: “Nương nương muốn điều tra thì cũng không sai, nhưng cũng muốn lục soát tẩm điện của thần thiếp sao? Tần thiếp…” Như Ý biến sắc, tức giận nổi mi gian, chỉ phải kiềm chế lửa giận nói: “Ý của Quý phi là muốn lục soát sao mà không chút giữ thể diện cho Hải thường tại sao? Việc này mà truyền ra ngoài thì Hải thường tại sao có thể ở lại hậu cung được chứ?” Mạt Tâm cười cười, hướng đến trên người Hải Lan, chạm vào áo choàng ướt sũng của nàng mà nói: “Không chỉ lục soát tẩm điện của Hải thường tại mà còn phải lục soát trên người của Hải thường tại, nô tỳ cũng không thể không bỏ sót chỗ nào được”. Hải Lan thấy tay nàng chạm đến, vừa tức vừa giận nhưng lại không dám phản kháng, chỉ phải liều mạng ôm chặt Như Ý. Như Ý không thể nhịn được nữa, một tay bảo vệ Hải Lan, một tay đánh vào mặt Mạt Tâm, giận dữ nói: “Làm càn! Trên người tiểu chủ mà ngươi có thể chạm vào sao?” Mạt Tâm ăn một tát, nhất thời bị đánh đến mức mê muội. Nàng là thị nữ đắc ý nhất bên người Hi Nguyệt, lại là phụng dưỡng nhiều năm, tự cho mình được sủng ai cho nên nàng chưa từng bị Hi Nguyệt nói nặng điều gì, cũng chưa từng chịu ủy khuất như vậy? Tuệ quý phi kiềm chế không được, lạnh lùng nói: “Ngươi đâu, lục soát tẩm điện của Kha Lý Diệp Đặc thị, hòm xiểng quần áo cũng đều không được bỏ qua! Nhàn phi đêm khuya làm loạn Hàm Phúc cung, trách phạt quỳ tại trong cung. Không có lệnh của bổn cung thì không được đứng dậy”. Sắc mặt Hải Lan thản nhiên, nhìn Như Ý một cái, rốt cuộc cũng dập đầu khóc nói: “Quý phi nương nương, đều là lỗi của tần thiếp. Là tần thiếp có tâm ăn trộm”. Như Ý nắm chặt lấy tay nàng, quyết tuyệt lắc đầu: “Không làm thì đừng nhận tội”. Đầy mặt Hải Lan là nước mắt, nói: “Nhàn phi tỷ tỷ, muội đã làm phiền tỷ tỷ, muội không thể để cả người tỷ tỷ ướt đẫm mà quỳ trong tuyết được”. Tiếng khóc nàng thống khổ vang vọng khắp trong đêm, nghe thật thê lương. Như Ý bất lực ôm chặt lấy nàng, cảm nhận được phía sau có một lực lớn đang kéo chính mình về phía hành lang. A Nhược liền nhìn quý phi cầu xin khóc lóc: “Quý phi nương nương, quý phi nương nương, nô tỳ cầu xin nương nương, cho dù cũng phải quỳ nhưng cũng nên cho tiểu chủ chúng nô tỳ thay đổi xiêm y trước đi ạ. Tiểu chủ đang lạnh đến mức đông cứng rồi, Quý phi nương nương!” Tuệ quý phi đứng ở trong điện, nhìn mọi người từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá, Hải Lan nằm trên mặt đất, nhỏ nhoi hèn mọn như một con kiến. Ngữ khí của Tuệ quý phi không có chút ấm áp: “Mạt Tâm, mang Kha Lý Diệp Đặc thị ra, cẩn thận điều tra một chút một, không có nàng ta giấu kín điều gì”. Mạt Tâm vang dội đáp ứng một tiếng, oán hận cắn chặt răng, liền tiến lên lôi kéo Hải Lan. Hải Lan liều mạng giãy dụa, tiếng khóc bi thương bất lực bay ở trong đêm. Như Ý bị kéo đến dưới hành lang, nàng thấy Hải Lan chịu nhục, lửa giận từ trong lòng nhảy đến cổ họng, rốt cuộc nhịn không được nói: “Quý phi nương nương, nương nương muốn trách phạt Hải thường tại hoặc động thủ đánh muội ấy thì thần thiếp cũng không can ngăn nhưng Hải thường tại cũng là tần phi Hoàng thượng, nương nương không thể làm nhục muội ấy như vậy, nhất là trước mặt đám nô tài. Nếu như Hải thường tại thật sự bị lột y phục để soát người thì sẽ giết chết muội ấy!” Hải Lan khóc ô ô, phí công mà giãy dụa vô lực. Tuệ quý phi khinh miệt liếc mắt nhìn Như Ý nói: “Bổn cung cũng biết trên người nàng ta không giấu Hồng La Thán nhưng nàng ta có thể trộm than được thì chắc chắn cũng trộm được cái gì quý giá khác. Nếu đã ăn trộm thì cũng đừng sợ mất thể diện, dù sao thì cũng do nàng ta cũng tự bức tử chính mình mà thôi” Như Ý thấy nàng không còn chút cứu vãn, liền giãy dụa đứng dậy nhưng tay chân nàng bị lạnh đến mức đông cứng, mới vừa đứng lên liền bị cung nhân đè hai chân quỳ xuống. Trong lòng khổ sở, nàng chỉ cảm thấy đầu lưỡi cũng đã đông lạnh đến mức cực điểm, trong mắt có nước mắt nóng bỏng trào ra, một giọt rơi xuống cũng nhanh chóng biến thành sương tuyết. Đang lúc hỗn loạn, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng vỗ tay liên tục truyền đến, có tiếng thông báo thái giám truyền đến: “Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm”. Tuệ quý phi lập tức giơ tay lên mặt, ý bảo mọi người dừng tay. A Nhược nhanh tay lẹ mắt, vội vàng cởi chiếc áo trên người khoác cho Như Ý. Tuệ quý phi vội vàng thỉnh an, Hoàng đế thấy nàng, liền đỡ lấy: “Trẫm vừa nghe nói nàng bị nhiễm lạnh cho nên mới vội vã đến đây”. Hắn nắm tay Quý phi, nôn nóng hỏi: “Thế nào? Có nặng lắm không?” Hoàng hậu đi theo phía sau, trầm tĩnh cũng lộ ra vài phần thân thiết lo âu: “Hoàng thượng vừa nghe nô tài bẩm báo muội muội bị nhiễm lạnh lại động khí cho nên vội vàng chạy đến. Bổn cung vốn đang cùng Hoàng thượng ngủ tại Dưỡng Tâm điện, nghe vậy liền cùng Hoàng thượng đến đây” Hoàng đế vội vàng nói: “Thái y đã xem qua chưa?” Tuệ quý phi dịu dàng nói: “Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng Hoàng hậu quan ái. Nơi này của thần thiếp thiếu Hồng La Thán cho nên không được ấm áp, mới dẫn đến nhiễm lạnh. Thái y cũng đã xem qua, nói thần thiếp bị tổn hại dương khí cho nên mới chịu lạnh lẽo, khí huyết ngưng trệ, vận hành không tốt cho nên trên người đau đớn”. Nàng nói xong liền ngã vào khuỷu tay Hoàng đế nói: “Giờ phút này đây thần thiếp cảm thấy đầu óc choáng váng, đầu gối đau mỏi”. Hoàng đế đau lòng không thôi, liền nói: “Người đâu! Mau đỡ Quý phi đi vào bên trong. Mang nhiều lò sưởi tay đến đây” Màu Châu vội đỡ lấy tay Tuệ quý phi bước đi, dưới chân xém chút nữa trượt chân. Hoàng đế thở dài đỡ lấy nàng nói: “Trẫm đưa nàng vào trong”. Hoàng đế chỉ nhìn vào Tuệ quý phi mà không phát giác Như Ý cùng Hải Lan ướt đẫm đứng ở ngoài trời. Cả người Hải Lan run rẩy, đứng cũng không vững, A Nhược đỡ lấy Như Ý nên mới có thể miễn cưỡng bước đi. Hoàng đế chỉ lo lắng cho Quý phi, ánh mắt không chút nào nhìn Như Ý. Như Ý cảm thấy chua xót khó tả, chỉ cảm thấy chính mình đứng cũng không được, ngồi xuống cũng không xong, hận không thể hóa thành bông tuyết mà bay đi. Hoàng đế đi qua nàng, hơi nhíu mi nói: “Còn đứng đó làm gì? Mau đi đổi xiêm y ấm áp đi. Uớt sũng như vậy, đừng lây lan hàn khí cho Quý phi”. Như Ý biết Hoàng đế vẫn là thương hại, vội vàng cùng Hải Lan lui xuống. Bước vào Noãn các, Hoàng đế hơi nhẹ nhàng thở ra, thương tiếc nói: “Ngày xưa đến mùa đông là thân thể của nàng suy yếu, hôm nay vì cái gì mà động khí như vậy chứ?” Tuệ quý phi quay đầu đi chỗ khác, nhẹ nhàng lau nước mắt, nức nở nói: “Hàm Phúc cung bất hạnh, cũng là do thần thiếp quản giáo không nghiêm cho nên cung nhân của mình lại có ý định trộm cắp. Hải thường tại và thần thiếp cũng xem như có tình cảm tỷ muội nhiều năm nhưng lại cố tình khiến cho thần thiếp không có đủ Hồng La Thán mùa đông”. Hoàng đế có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn Hoàng hậu hỏi: “Hải thường tại trộm cắp cái kia để làm cái gì?” Tuệ quý phi ngấn lệ nói: “Mỗi lần thần thiếp nhận lệnh thị tẩm, Mạt Tâm cùng các nô tỳ trong cung bị Hải thường tại đánh đập nhiều lần. Thần thiếp luôn bỏ qua nhưng lần này không thể nghĩ muội ấy lại ác độc như vậy, thần thiếp không ngửi được hơi khí của than đen cho nên luôn dùng Hồng La Thán sưởi ấm, muội ấy ăn cắp Hồng La thán của thần thiếp, khiến chứng nhiễm lạnh của thần thiếp đột phát…” Nàng nói xong liền đứng lên ho khan, vỗ về trán nói: “Thần thiếp khí nộ công tâm, thật sự là chịu không nổi cho nên mới tra hỏi nhưng Hải thường tại liều chết cũng không nhận tội”. Nàng nói xong liền khóc nức nở, Như Ý đã thay y phục cho Hải Lan, cùng Hải Lan tiến vào, ngoài miệng nói: “Người không làm thì sao có thể nhận tội được chứ”. Như Ý cùng Hải Lan hành lễ, Hải Lan vẫn sợ hãi nên đứng sau Như Ý. Hoàng hậu lắc đầu, giọng điệu nửa tin nửa ngờ: “Nhìn Hải thường tại nhu nhược như vậy thì sao có tâm tư ác độc được chứ”. Nàng nhìn Như Ý nói: “Nhàn phi, nghe nói muội đại náo Hàm Phúc cung, rốt cuộc là vì sao?” Như Ý hạ thấp người kính cẩn nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng Hoàng hậu, thần thiếp sao dám tùy ý ồn ào được chứ, chỉ là thấy Hải thường tại bị nhận trượng hình, lại còn muốn bị soát người, thần thiếp thật sự không thể không thay Hải thường tại biện bạch vài câu. Hơn nữa, nếu thần thiếp thật sự gây chuyện ồn ào thì sao người khác tạt chậu nước lạnh lên người mà không lên tiếng chứ ạ?” Khóe mắt Hoàng đế dừng lại trên người nàng, không chút để ý nói: “Uống canh gừng đi rồi nói. Đừng để hàn khí xâm nhập vào cơ thể”. Như Ý thấy Hải Lan trốn sau lưng mình, càng phát ra vài phần thương tiếc, trả lời: “Dạ. Đều đã uống, không dám khiến cho Quý phi nương nương bị nhiễm hàn khí. Chỉ là Hoàng thượng…” Nàng ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng đế: “Hoàng thượng, tuy rằng Quý phi dựa vào lời nói của Hương Vân làm chứng cho rằng Hải thường tại trộm Hồng La Thán nhưng mà…” Khẩu khí Hoàng đế thản nhiên: “Nhưng mà cái gì? Trẫm nhớ lần trước trời lạnh cũng đã dặn dò qua nàng một câu, Hải thường tại dịu dàng không được dùng Hồng La Thán cho nên sợ khiến nàng ấy chịu lạnh. Vị phân Uyển đáp ứng thấp cho nên cũng vậy, Trẫm muốn nàng chiếu cố các nàng một chút. Trẫm nhớ rõ ngày ấy đã dặn dò nàng, chuyện này không được lộ ra vì sẽ sinh thị phi. Nàng cũng quá thành thật rồi, Quý phi nổi giận như vậy mà nàng cũng không chịu nói cho nàng ấy biết một tiếng”. Như Ý lập tức hiểu được ý tứ của Hoàng đế, giả vờ tự trách mình nói: “Đều là do thần thiếp không phải, cũng chỉ là vì nghĩ đến lời dặn dò của Hoàng thượng mà không dám nói ra mà chuốc lấy thị phi, không nghĩ tới việc lại gây ra thị phi thế này”. Hoàng đế nghe vậy cũng chỉ trách móc vài câu rồi liền quay đầu phân phó: “Vương Khâm, dặn dò Nội vụ phủ, về sau nếu Hàm Phúc cung có thiếu cái gì, không cần thông qua Nội vụ phủ, cứ lập tức đến Dưỡng Tâm điện mang về cho Quý phi dùng”. Tuệ quý phi dịu dàng nói: “Đa tạ Hoàng thượng quan ái”. Tuệ quý phi vẫn có chút không phục: “Tuy rằng Hoàng Thượng phân phó Nhàn phi âm thầm chiếu cố Hải thường tại, nhưng là Hương Vân cũng rõ ràng nhìn thấy Hải thường ăn trộm. Hải thường tại nàng ta…” Ngữ khí Hoàng đế cực lực ôn hòa: “Chuyện này nói trắng ra cũng là chuyện nhỏ, Quý phi nàng sao không xem trọng bản thân mình chứ? Về phần Hải Lan, nếu nàng ấy chọc giận nàng thì trẫm sẽ không cho nàng ấy ở lại Hàm Phúc cung là được chứ gì” Tuệ quý phi vội la lên: “Ăn cắp thì cũng có thể bỏ qua nhưng phạm thượng là tội lớn trong cung. Hoàng thượng cứ dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Còn có Nhàn phi vô lễ lỗ mãng như vậy…” Hoàng đế cười nói: “Đánh cũng đánh rồi, phạt cũng phạt rồi, Nhàn phi cùng Hải thường tại bị lạnh cóng rồi. Chuyện hôm nay, trẫm muốn thưởng phạt phân minh, mà giải oán giận của nàng”. Hắn quay đầu hỏi: “Chuyện hôm nay có ai là nhân chứng?” Hương Vân sợ hãi tiến lên, cười nhẹ nói: “Là nô tỳ” Mí mắt Hoàng đế cũng không nâng lên, Vương Khâm liền nói: “Là cung nữ hầu hạ Hải thường tại, tên gọi là Hương Vân”. Hoàng đế lúc này mới liếc mắt nhìn nàng: “Bộ dáng rất đoan chính, đầu lưỡi cũng linh hoạt. Có thể gây được chuyện đêm nay thì chắc đầu lưỡi này cũng rất sống động”. Hương Vân vui vẻ nói: “Đa tạ Hoàng thượng khích lệ”. Hoàng đế cúi đầu, không chút để ý nói: “Vương Khâm, đưa nàng ta đi xuống, loạn côn đánh chết”. Vương Khâm sợ tới mức run lên, nhanh chóng đáp ứng: “Dạ”. Hắn giương mặt lên, vài tiểu thái giám hiểu ý, lập tức kéo Hương Vân lui xuống. Hương Vân sợ tới mức cầu xin tha thứ nhưng cũng không được, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, dần dần tiếng kêu cũng nhẹ nhàng chấm dứt, có thị vệ tiến vào bẩm báo nói: “Hoàng thượng, Hương Vân đã bị đánh chết”. Hải Lan rùng mình một cái, Như Ý chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Hoàng đế hơi gật đầu, không thèm để ý: “Nhổ đầu lưỡi của nàng ta treo trước cửa cung, cho tất cả các cung nhân nhìn rõ, châm ngòi thị phi, mưu hại chủ thượng thì sẽ có kết cục gì”. Tuệ quý phi kinh sợ, cả người nhịn không được liền run rẩy, Hoàng đế trìu mến nắm chặt tay nàng, ôn nhu nói: “Đừng sợ! Đều là bọn hạ nhân không phải, nàng cứ an tâm dưỡng thương mới là điều trọng yếu”. Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn mọi người xung quanh, nói: “Chuyện hôm nay hậu cung phải ghi nhớ, bất cứ nô tài nào mà dám châm ngòi thị phi, khiêu khích phong ba thì trẫm sẽ tra hỏi đầu lưỡi của các ngươi” Một đám cung nhân sợ tới mức hồn bay phách tán, lập tức quỳ xuống nói: “Là do Hương Vân sinh ra thị phi, chúng nô tài cũng không dám” Hoàng đế có vài phần uể oải, ngáp một cái nói: “Tốt lắm. Trời cũng đã khuya, các nàng sớm nghỉ ngơi đi. Trẫm và Hoàng hậu quay về Dưỡng Tâm điện đây” Mọi người vội vàng đứng dậy nói: “Cung tiễn Hoàng thượng, cung tiễn Hoàng hậu nương nương” Hoàng đế cùng Hoàng hậu nắm tay nhau đi ra ngoài, liền đi ngang qua Như Ý và Hải Lan, ánh mắt hắn lướt qua Hải Lan không mang theo chút ấm áp tình cảm nào, cứ như là nhìn một cái cỏ rác, căn bản không đáng giá: “Nàng ở lại Hàm Phúc cung chỉ khiến cho Quý phi sinh giận mà thôi, mau đổi chỗ khác đi”. Như Ý vội hỏi: “Hoàng thượng, Diên Hi cung vẫn còn chỗ trống”. Hoàng đế có chút không kiên nhẫn nói: “Vậy nàng dạy dỗ Hải thường tại cho tốt vào, đừng sinh ra chuyện như vậy nữa”. Như Ý đáp ứng một tiếng, vội vàng kéo tay Hải Lan đi ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]