Chu Nghi Tu nói với Tiễn Thu: “Ngay cả hậu viện của mình mà còn không quản được, thuộc hạ lại toàn là hạng người không biết nhìn xa trông rộng, sớm muộn gì Hoa Tần cũng rước họa vào thân...”
"Nương nương nói rất đúng." Tiễn Thu đỡ Chu Nghi Tu đứng dậy, đi tới tiền điện.
Chu Nghi Tu xuất hiện ở tiền điện, dáng vẻ của nàng vẫn thân thiết và hào phóng như trước: “Đã trễ vậy rồi mà Phùng Quý nhân còn đến chỗ bản cung, chẳng hay có chuyện gì không?”
"Hôm nay tần thiếp khó chịu ở trong người nên không thể tham dự dạ yến, đặc biệt đến đây tạ lỗi với nương nương.” Phùng Nhược Chiêu quỳ gối hành lễ, nói lời cung kính.
"Phùng Quý nhân quá lời rồi, bản cung biết thân thể muội còn yếu nên đã truyền lời đến Triêu Lộ các, cho phép muội không phải tham dự. Quý nhân không cần “hưng sư động chúng”*, đêm khuya đến thăm bản cung vậy đâu.” Chu Nghi Tu nói rất thân thiết: “Trong người không khỏe, muội đã mời Thái y bắt mạch chưa? Lại đi tới đi lui nữa rồi.”
*Hưng sư động chúng: ý nói khởi binh, ra quân ồ ạt, phát động mọi người cùng làm gì đó.
"Tạ nương nương quan tâm, tần thiếp tới đây, trước tiên là tạ ơn nương nương đã thương xót, hai là thỉnh tội với nương nương.” Phùng Nhược Chiêu chưa dám đứng dậy, nàng ta nói tiếp.
"Thỉnh tội? Tại sao Phùng Quý nhân lại nói vậy? Bản cung cảm thấy có chút mơ hồ...” Chu Nghi Tu lộ vẻ nghi hoặc trên mặt, nói.
"Tần thiếp mạo muội, thật ra là muốn tố giác Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-nghi-tu-truyen/760790/chuong-47-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.