Chương trước
Chương sau
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Sau buổi yến tiệc, Chu Nghi Tu gọi Hứa thái y – người đã bắt mạch cho Lữ Doanh Phong – đến Quang Phong Tễ Nguyệt điện để hỏi tình hình cụ thể. Biết chắc rằng vị trí thai của Lữ Doanh Phong đã vững vàng, nàng mới nói, “Nếu đã như vậy thì mong Hứa thái y có thể chăm sóc tốt cho Lữ Quý nhân. Mỗi ngày, sau khi tới Phi Vũ quán, ngươi đến chỗ bản cung một chuyến, nói cho bản cung biết kết quả bắt mạch. Hoàng thượng rất coi trọng đứa trẻ trong bụng Lữ Quý nhân, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót.” 
Hứa thái y đáp, "Vi thần nhất định làm hết trách nhiệm của mình, bảo vệ cái thai của Lữ Quý nhân được bình an vô sự.” 
"Vậy thì bản cung yên tâm rồi." Chu Nghi Tu gật đầu hài lòng, dặn dò tiếp, “Mặt khác, tất cả các loại thuốc và lễ vật được khắp nơi đưa tới, mong Hứa thái y hãy kiểm tra thật giả cẩn thận, đảm bảo không có trường hợp ngoại lệ xảy đến. Trong thời gian chăm sóc cái thai cho Lữ Quý nhân, Hứa thái y tạm thời không cần phải đến những chỗ khác, chỉ cần túc trực thường xuyên ở Phi Vũ quán là được. Đại nhân hẳn sẽ không để Hoàng thượng và bản cung thất vọng...” 
Lời nói của Chu Nghi Tu giống như chiếc vòng kim cô đội lên đầu Hứa thái y. Nếu như cái thai của Lữ Doanh Phong có chuyện, ông ta nhất định không thoát khỏi liên can, đồng thời cũng trừ được khả năn ông ta bị người khác thu mua, âm thầm sai khiến, gian lận. Hứa thái y giống như gặp phải địch lớn, luôn mồm cam đoan, “Nương nương yên tâm, vi thần đã rõ.” 
Tiễn bước Hứa thái y rồi, Tiễn Thu mới nói, “Nương nương, chúng ta thật sự phải hết lòng bảo vệ cái thai của Lữ Quý nhân sao?”
"Đương nhiên. Hoàng thượng đã giao Lữ Quý nhân cho bản cung, nếu như nàng ta gặp phải chuyện sơ suất, bản cung cũng khó mà trốn tránh trách nhiệm.” Chu Nghi Tu thưởng thức thanh ngọc Như Ý màu trắng trong tay, nàng vừa chạm vào liền có cảm giác mát mẻ, cực kỳ trơn láng.
"Lỡ như nàng ta sinh được hoàng tử...” Tiễn Thu lo lắng địa vị của Dư Phong sẽ bị ảnh hưởng. 
Chu Nghi Tu thầm than. Dù sao đi nữa, Tiễn Thu này cũng chỉ là một thị nữ, ánh mắt không đủ sâu rộng. Nàng giải thích, “Dư Phong là trưởng tử, hiện giờ còn là đích tử*, thân phận tôn quý, con trai của một Quý nhân sao có thể sánh bằng? Hơn nữa, Lữ Doanh Phong cũng coi như là người của bản cung, bản cung bảo vệ nàng ta chính là bảo vệ bản thân mình. Nếu như nàng ta thật sự có phúc sinh được hoàng tử, ít nhất cũng có thể thay Phong nhi đứng chắn nơi đầu sóng ngọn gió. Ngoài ra, con trai của Cẩn Quý tần còn nhỏ, chưa nhìn ra được tư chất tốt xấu. Trong cung nên có vài hoàng tử, công chúa, bằng không thì sẽ không có lợi đối với giang sơn của Hoàng thượng...” 
*Con trai của Hoàng hậu – dòng chính
Tiễn Thu suy nghĩ kỹ một lát rồi nói, “Nương nương anh minh, là nô tỳ hồ đồ.” 
Chu Nghi Tu nói, "Bản cung biết ngươi một lòng lo lắng cho bản cung và hoàng tử, nhưng muốn lấy được thứ gì thì phải biết cho đi trước. Muốn người ta khăng khăng đi theo mình như lời người nói, dù sao cũng nên cho nàng ta một chút lợi ích mới được.” 
"Nương nương anh minh." Tiễn Thu đáp, "Có được sự quan tâm của nương nương là cái phúc của Lữ Quý nhân.” 
Trong Phi Vũ quán, Lữ Doanh Phong mới có thai lần đầu, lại đang trong thời kỳ ba tháng đầu bất ổn nên nàng cực kỳ cẩn thận. Hơn nữa, Chu Nghi Tu đã cho người tới truyền lời, tạm miễn việc thỉnh an sáng chiều cho nàng nên nàng càng thanh nhàn hơn, mỗi ngày sẽ nằm trên giường tịnh dưỡng, trong lòng tràn đầy niềm phấn khởi, mong chờ đứa bé trong bụng sẽ được sinh ra. 
Hứa thái y tới bắt mạch cho Lữ Doanh Phong đúng giờ, ngón tay ông đặt lên cổ tay nàng, cách một tầng khăn lụa. Một lát sau, ông nói, “Tiểu chủ yên tâm, mạch tượng của người rất ổn, long thai bình an, chỉ cần kiêng kỵ một số thức ăn thức uống là được.” 
Lữ Doanh Phong nghe xong liền thả lỏng người, thở phào nhẹ nhõm, “Làm phiền thái y rồi.” Xảo Tuệ bên cạnh nàng nhanh chóng đưa một túi tiền cho Hứa thái y, “Thái y, đây là chút lòng thành của tiểu chủ, xin ngài nhận cho.” 
Hứa thái y từ chối cho có lệ rồi cũng nhét vào trong tay áo, “Tiểu chủ khách khí rồi, chăm sóc long thai là bổn phận của vi thần. Huống hồ, Hoàng hậu nương nương đã hạ lệnh cho vi thần phải tận lực chăm sóc, hết lòng trợ giúp tiểu chủ sinh hạ hoàng tử bình an.” 
"Tiểu chủ, Hoàng hậu nương nương lệnh cho Hứa thái y phụ trách thai của tiểu chủ. Ngoài nơi này ra, ông ấy sẽ không đến chỗ khác để xem mạch, có thể thấy Hoàng hậu rất quan tâm đến tiểu chủ ấy ạ...” Tiễn thái y đi rồi, Xảo Tâm mới nói. 
Xảo Tuệ và Xảo Tâm đều là thị nữ hồi môn của Lữ Doanh Phong, được xem như tâm phúc của nàng. Nghe Xảo Tâm nói vậy, Xảo Tuệ đang quạt mát cho chủ tử cũng nở nụ cười, đáp, “Đây chính là phúc của tiểu chủ. Biết bao vị tiểu chủ tiến cung một lần, ấy mà chỉ có tiểu chủ của chúng ta có thai sớm nhất. Đợi tiểu chủ sinh hạ hoàng tử, hoàng tử nhất định sẽ thông minh hệt như Đại hoàng tử vậy...” 
Lữ Doanh Phong nói ngay, “Đại hoàng tử là con trai của Hoàng hậu nương nương, tư chất bất phàm. Ta chỉ cần con mình được bình an khỏe mạnh, cho dù là nam hay nữ ta cũng thích.” Dứt lời, nàng liền dùng tay vuốt nhẹ chiếc bụng còn chưa lộ rõ của mình. 
Từ sau buổi yến tiệc, biết được Lữ Doanh Phong có thai, khuôn mặt Hoa Tần không còn nở nụ cười. Trở lại Tùng Phong hiên, nàng ta mới để lộ vẻ giận dữ trên mặt, vừa tức vừa mắng, “Sao Lữ Doanh Phong có thể mang thai chứ? Hoàng thượng chỉ sủng hạnh nàng ta có vài lần mà bụng nàng ta cũng giỏi thật!” 
Tụng Chi nói, "Tiểu chủ đừng nóng giận, Lữ Quý nhân tốt số, nhưng ai mà biết có thể sinh được hay không? Nô tỳ nghe nói âm khí trong cung rất nặng, dễ bị sảy mất lắm.” 
"Bây giờ nàng ta đang cực kỳ đắc ý, ngay cả Hoàng thượng cũng đến bên cạnh nàng ta mỗi ngày. Có long khí của Hoàng thượng che chở, âm khí nào dám chạm vào nàng ta, hả?!” Giọng nói của Hoa Tần thay đổi bất ngờ, chứa đầy mùi giấm chua.
"Vậy thì cũng phải xem Lữ Quý nhân có phúc để nhận hay không. Tiểu chủ ở phân vị Tần, cao hơn Quý nhân như nàng ta một cấp. Đợi đến khi tiểu chủ có thai rồi, Hoàng thượng nhất định sẽ càng coi trọng tiểu chủ.” Tụng Chi nịnh nọt. 
Hoa Tần vừa nghe liền tưởng tượng đến quang cảnh khi đó, nàng ta nhịn không được mà bật cười, “Đợi sau khi thỉnh an Hoàng hậu, chúng ta tới thăm Lữ Quý nhân kia, dẫu sao cũng cùng là người hầu hạ Hoàng thượng.” 
"Tiểu chủ, chúng ta nên mang theo lễ vật gì?" Tụng Chi hỏi.
Hoa Tần không thèm để, “Vào trong kho, lấy chiếc bình hoa bằng sứ tráng men Sen Xanh Như Ý rồi đưa tới chỗ nàng ta đi, chỗ của nàng ta ắt hẳn cũng chẳng có được thứ gì tốt.” 
Tiếng nói cười trong Quang Phong Tễ Nguyệt điện vang lên không dứt, hầu hết chỉ là mấy câu tán gẫu việc nhà bình thường. Hoa Tần chợt đứng dậy, nói, “Tần thiếp biết Lữ Quý nhân có thai nên muốn tặng riêng cho muội ấy một món lễ vật, tần thiếp xin báo trước với Hoàng hậu.”
Chu Nghi Tu nghe xong có hơi ngập ngừng, nhưng khuôn mặt nàng càng toát lên vẻ dịu dàng, “Hiếm khi thấy muội có lòng như vậy. Các muội đều cùng nhau vào cung, vốn nên chung sống hòa thuận. Nếu đã vậy rồi, bản cung cũng không gặp muội ấy hai ngày, hay là tất cả chúng ta cùng đi đi.”
Thấy Hoàng hậu lên tiếng, mọi người đồng loạt đứng dậy, đi chầm chậm đến Phi Vũ quán, khiến cho chốn nhỏ nơi ấy nhất thời đông nghịt, ngay cả một chỗ trống cũng không có. 
"Tần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc..." Lữ Doanh Phong thấy Chu Nghi Tu đến liền khuỵu xuống, hành lễ. 
Chu Nghi Tu vội gọi người đỡ nàng ta dậy, “Miễn lễ, bây giờ muội là người rất quan trọng, tạm bỏ qua mọi nghi thức cả đi. Mau mau ngồi xuống!” 
"Chỗ này của Lữ muội muội đúng là mát mẻ nhật, mới tới mà đã không còn cảm giác nóng như lò thiêu ở ngoài trời, quả là Hoàng thượng rất yêu thương muội muội.” Miêu thị nổi cơn ghen, nhưng lời nói vẫn chưa đến mức khó nghe. 
Lữ Doanh Phong mơ mơ hồ hồ, đáp lại, “Ân điển của Hoàng thượng, tần thiếp vô cùng cảm động, mỗi một thời khắc đều không dám quên."
Chu Nghi Tu cười, nói, "Chỉ là vài khối băng thôi. Lữ Quý nhân vì hoàng thất mà khai chi tán diệp, dĩ nhiên muội ấy là người có công. Nếu như Miêu muội muội sợ nóng, ngày khác, bản cung sẽ bảo người mang hai thùng tới chỗ của muội.” 
Miêu thị ngượng ngùng không nói. Mọi người cười ồ, bầu không khí trở nên đông vui. 
Chu Nghi Tu quay đầu lại, quan tâm Lữ Doanh Phong, “Hai ngày nay có cảm giác thế nào?” 
Lữ Doanh Phong e lệ, đáp, “Tần thiếp chỉ là lười đi lại, thậm chí còn thích ăn vài món chua cay.” 
Là một trong hai phi tần có con, Cẩn Quý tần Thang Tĩnh Ngôn cũng có tư cách lên tiếng, “Mấy tháng đầu đều như vậy cả. Lúc mang thai Dư Li, bản cung rất thích ăn ô mai mơ chua. Đợi thêm mấy tháng nữa, vị trí thai ổn định sẽ tốt hơn nhiều.” 
Những người khác chen miệng không lọt, trong lòng âm thầm tiếc nuối vì không có con nối dõi. Hoa Tần nghe Lữ Doanh Phong nhỏ nhẹ thì càng không thoải mái, nàng ta nói, “Hôm qua, ta chọn đi chọn lại mất nửa ngày ở trong kho mới chọn được một món lễ vật để chúc mừng Quý nhân có thai, mong Quý nhân không ghét bỏ nó vụng về.”
Khắp cung đồn đãi Hoa Tần là người ương ngạnh, nàng ta lại còn là người có vị phân cao nhất trong số người mới, bây giờ chợt có ý tốt như thế, trong lòng Lữ Doanh Phong tràn đầy lo sợ, chỉ biết đáp rằng, “Hoa Tần tỷ tỷ khách khí rồi, muội muội xin đa tạ ý tốt của tỷ tỷ.” 
Chu Nghi Tu nghe xong cũng rất tò mò. Không có Tào Cầm Mặc trợ giúp, không biết Mộ Dung Thế Lan sẽ nghĩ ra thủ đoạn gì để đả kích đối thủ. Hoa Tần đưa tay lên, Tụng Chi liền đặt một chiếp hộp lên bàn. Hộp vừa mở ra, tất cả mọi người đều tấm tắc khen ngợi chiếc bình hoa tinh tế làm sao, hoa sen được khắc quanh thành bình cực kỳ sống động, màu sắc lại thanh nhã, quả nhiên là chiếc bình sứ tráng men trân quý khó tìm. 
Lữ Doanh Phong nói, “Sao tần thiếp dám nhận lấy vật quý này? Xin Hoa Tần tỷ tỷ giữ lại.” 
Hoa Tần nghe tiếng mọi người xuýt xoa, nàng ta còn đang đắc ý, nào có thèm nghe lời từ chối của Lữ Doanh Phong? “Quý nhân chướng mắt ý tốt của ta sao? Nếu Quý nhân yêu thích thì khác thì không ngại nói ra, ta nhất định sẽ sai người đưa tới cho Quý nhân.” 
Lữ Doanh Phong bị bức ép, không dám từ chối, “Tần thiếp không có ý đó. Hoa Tần tỷ tỷ đừng hiểu lầm, tần thiếp nhận lấy là được.” 
Chu Nghi Tu cứ đứng nhìn hai người, lặng yên không một tiếng động. Thấy trời không còn sớm nữa, nàng mới lên tiếng, “Được rồi, để Lữ Quý nhân nghỉ ngơi cho tốt đi. Mọi người ai về cung nấy, ngày khác lại tới thăm.” 
"Tần thiếp cung tiễn Hoàng hậu nương nương và các vị tỷ tỷ."
"Tiểu chủ, chúng ta có nên giữ lại bìn hoa này không?" Thấy mọi người đi hết rồi, Xảo Tuệ mới hỏi. 
Lữ Doanh Phong vẫn giữ sự nghi ngờ. Nghĩ đến việc Hoa Tần không thể giở trò trước mắt bao nhiêu người như vậy, huống hồ vật kia quả thật khó mà có được, nàng ta liền nói, “Giữ lại đi, đặt nó lên bàn, ngày mai ngươi bảo Xảo Tâm lấy một ít hoa sen về cắm bình.” 
Trở lại tẩm điện, Tiễn Thu mới hỏi Chu Nghi Tu, “Nương nương, không phải Hoa Tần cố ý đó chứ?” 
Đi theo chủ tử đã lâu, Tiễn Thu nắm rõ thủ đoạn, mưu kế trong cung như lòng bàn tay. Bình sứ tráng men rất đẹp nhưng lại thương tổn với thai nhi, chỉ là người biết chuyện đó không nhiều, chẳng hiểu Hoa Tần nghĩ ra chiêu ấy từ đâu. 
Chu Nghi Tu ngồi trên giường, nói, "Nàng ta hẳn là không biết, khả năng chó ngáp phải ruồi lớn hơn.” 
"Vậy thì chúng ta nên mau chóng tới chỗ Lữ Quý nhân để xử lý bình hoa kia, lúc nãy, nô tỳ thấy nàng ta rất vừa ý.” Tiễn Thu luôn luôn quan sát phản ứng của người khác rồi bẩm báo lại với Chu Nghi Tu. 
Chu Nghi Tu không nhanh không chậm, nói, "Dĩ nhiên là phải xử lý, nhưng bản cung không muốn tự mình nói ra. Đợi ngày mai, sau khi thỉnh an, bản cung sẽ nhờ người nói cho nàng ta biết.” 
Ý nghĩ trong đầu Tiễn Thu chợt xoay chuyển, “Nương nương muốn nhờ Tào Lương đệ...” 
"Mặc kệ Hoa Tần có cố ý hay không, bản cung đều sẽ để cho người khác biết đó là chủ ý của Hoa Tần, dù sao thì ai nấy cũng biết nàng ta ương ngạnh thành thói, cứ nhìn cách nàng ta chèn ép Phùng Quý nhân là hiểu. So với việc để nàng ta tiếp tục thăng vị, âm thầm nuôi dưỡng thế lực, không bằng khiến mọi người đề phòng nàng ta trước, như thế thì Hoa Tần sẽ không nắm được người ta dễ dàng. Cho dù mai sau, Hoa Tần thăng vị, Hà Tài nhân nông cạn ở dưới trướng nàng ta cũng chỉ là một cây chống chẳng vững nhà mà thôi...” Với thủ đoạn của mình, cho dù trời không có gió, Chu Nghi Tu cũng có thể tạo nên một cơn phong ba, càng đừng nói tới thủ đoạn đầy lỗ hổng của Mộ Dung Thế Lan. 
Tiễn Thu gật đầu, nói, "Đợi Tào Lương đệ nói những gì mình nghe được từ chỗ nương nương cho Lữ Quý nhân, cho dù Lữ Quý nhân không hoàn toàn tin nhưng cũng sẽ có lòng phòng bị với Hoa Tần, sau này tuyệt đối không liên hợp với đối phương. Tào Lương đệ là người thông minh, nàng ta đã biết thủ đoạn của Hoa Tần nên tất sẽ có đề phòng. Chiêu “một mũi tên trúng ba con chim” của nương nương” quả nhiên rất cao minh.” 
"Được rồi, lát nữa múc cho bản cung một ít canh. Bản cung nhất định phải bảo vệ cái thai này của Lữ Quý nhân, ngươi cũng để ý người chỗ của người kia (Chu Nhu Tắc) sao cho thật cẩn thận. Trước mắt, vị trí hoàng hậu này vẫn chưa yên, ai dám gây họa ngầm, khiến hậu vị lung lay, bản cung sẽ xử lý không chút lưu tình.” 
Bây giờ, Chu Nghi Tu không phải chỉ vì bản thân mình nữa, Dư Phong và Vĩnh Thái đã trở thành mối ràng buộc của nàng. Nàng tuyệt đối sẽ không để cho kẻ địch có cơ hội thở dốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.