Sau đại điển phong hậu, tiếng pháo mừng vang lên mọi nơi, ca múa nhạc rộn ràng khắp chốn hoàng thành. Chỉ có duy nhất Cam TuyềnCung là chỗ vắng người qua lại. Chu Nhu Tắc tuy rằng bị giam lỏng, Huyền Lăng vẫn dành cho nàng ta đãi ngộ của bậc Canh y thấp nhất, bên cạnh chỉ có hai cung nữ thô sử hầu hạ. Ngày hôm nay, nghe thấy tiếng đàn sáo hòa ca, Chu Nhu Tắc nhất thời kích động, hỏi, “Tiếng gì vậy? Trong cung đang có việc mừng sao?” Cung nữ Tiểu Hà nghe nàng ta hỏi thì cúi đầu, tức giận, đáp một cách lơ đãng, “Nhàn Quý phi trở thành Hoàng hậu, trong cung ca múa để ăn mừng.” Chu Nhu Tắc chợt cảm thấy hoa mắt. Nàng ta bắt lấy cổ tay Tiểu Hà, hét lớn, “Sao có thể như vậy? Hoàng thượng sao có thể lập ả làm Hoàng hậu? Một nữ nhân thứ xuất làm gì có tư cách trở thành Hoàng hậu?” Tiểu Hà dùng sức, đẩy nàng ta ra, càng tức giận hơn khi thấy cổ tay mình bị Chu Nhu Tắc nắm đến mức đỏ cả lên, “Quý phi trời sinh phú quý, dĩ nhiên trở thành Hoàng hậu. Sao mà giống như ngươi được? Ngay cả người nhà cũng không cần ngươi, vội vàng phủi sạch quan hệ với ngươi!” Chu Nhu Tắc bị bệnh nhiều năm, thân mình gầy yếu. Nàng ta bị Tiểu Hà đẩy mạnh một cái liền ngã ra đất, vừa giận vừa sợ, quát lên, "Ngươi nói cái gì?" Tiểu Hà khinh thường nói, "Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Ở bên ngoài, ai mà không biết ngươi hãm hại Hoàng tử và Công chúa không thành, nhà mẹ đẻ sợ liên lụy nên đã gạch tên ngươi khỏi tộc phổ? Nếu không phải vì Hoàng thượng nể mặt Hoàng hậu, bây giờ ngươi đã phải trả giá đắt rồi! Nghe nói mẹ ngươi không những bị tước bỏ phong hiệu Cáo mệnh phu nhân, mà ngay cả quốc trượng cũng bỏ bà ta. Ngươi còn muốn gây sự à? Mắc cười quá đi mất! Quạ đen mà cầu làm Phượng hoàng, đúng là cái đồ si tâm vọng tưởng!” Chu Nhu Tắc kinh ngạc đến mức ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt dại ra. Một hồi lâu sau, nàng ta hét lên một tiếng, tựa như bị mũi dùi đâm thấu tâm can, "Chu Nghi Tu, ngươi thật nham hiểm!" Buổi lễ phong hậu kết thúc. Trong điện Chiêu Dương, Tiễn Thu dẫn đầu đám cung nhân, lần lượt quỳ xuống, dập đầu trước mặt Chu Nghi Tu, trăm miệng cùng đồng thanh, “Chúng nô tỳ chúc mừng Hoàng hậu nương nương. Nương nương vạn phúc, nương nương thiên tuế!” Chu Nghi Tu ngồi ngay ngắn trên bảo tọa Hoàng hậu. Phượng bào lộng lẫy càng làm tăng thêm vẻ đẹp ung dung, quý phái của nàng. Trên đầu nàng là chiếc trâm phượng hoàng ngậm hạt châu vàng vô cùng tinh xảo, mười hai chiếc đuôi của phượng hoàng được cố định trên phần tóc búi theo kiểu Thiên Tiên; phượng hoàng ngẩng cao đầu, trong miệng ngậm ba chuỗi ngọc đẹp đẽ, cuối mỗi chuỗi đều có một hạt châu to bằng hạt sen. "Tất cả đứng lên đi." Tiễn Thu nay đã là Thượng nghi Chính nhất phẩm, thân phận cao hơn lúc trước rất nhiều. Nàng ta vui vẻ nói, “Nương nương cuối cùng cũng chờ được ngày mây mờ trăng sáng.” "Các ngươi là người cùng bản cung đi đến con đường ngày hôm nay, sau này càng phải giữ đúng khuôn phép, không được để Phượng Nghicung mất mặt.” Chu Nghi Tu nhắc nhở. "Xin tuân theo sự dạy bảo của Hoàng hậu nương nương.” Chu Nghi Tu giơ tay, ra hiệu cho bọn họ đứng dậy. Nàng nói, “Tốt lắm. Hôm nay là một ngày vui, Tiễn Thu, mau truyền lời của bản cung, thưởng cho mỗi người thêm một tháng bổng lộc.” Một hồi sau, Hội Xuân tiến vào, bẩm báo, “Nương nương, các vị cungchủ* đến để bái kiến.” *Phi tần làm chủ một cung, từ Chính tam phẩm Quý tần trở lên. "Nô tì chúc mừng Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an." Chư vị phi tần hành lễ với Chu Nghi Tu. Chu Nghi Tu dịu dàng nói nói, "Tất cả đều là tỷ muội một nhà, không cần đa lễ. Mau ngồi cả đi.” Ngồi gần bảo tọa của nàng là Đoan phi và Cam thị. Ninh Quý tần Miêu thị bị Huyền Lăng lạnh nhạt từ lâu, nàng ta thấy Thang Tĩnh Ngôn còn chưa tới, liền buông miệng hỏi một câu, “Hôm nay không thấy Thang Tiệp dư đâu nhỉ? Hôm nay là ngày vui của Hoàng hậu nương nương, sao nàng ta lại chậm trễ việc bái kiến thế này?” Miêu thị đúng là điển hình của kiểu người chứng nào tật nấy. Nếu không phải vì Huyền Lăng còn đang mượn sức của Miêu Tướng quân, Chu Nghi Tu đã đuổi nàng ta ra khỏi đây ngay lập tức. Tuy trong lòng thật sự khó chịu ả phi tần này, Chu Nghi Tu vẫn giữ nụ cười bình thản như trước, nói, "Bản cung thấy Tiệp dư bụng lớn, đi lại mệt nhọc, thôi thì miễn thỉnh an cho nàng ấy vậy. Dù sao thì Thang Tiệp dư cũng là người hiểu lễ nghĩa, nàng ấy sớm đã sai người mang lễ vật chúc mừng đến Chiêu Dương điện.” Miêu thị che miệng, cười khẽ, "Hoàng hậu nương nương quả là người khoan dung độ lượng, nô tì theo còn không kịp.” "Muội muội một lòng suy nghĩ cho bản cung, bản cung rất hiểu tâm ý của muội.” Chu Nghi Tu chẳng thèm dông dài thêm với nàng ta. Nàng nói, “Chỉ là muội muội hầu hạ Hoàng thượng đã lâu, nếu có thể giống như Thang Tiệp dư, sinh thêm cho Hoàng thượng vài vị Hoàng tử Công chúa, bản cung càng thêm vui mừng, Hoàng thượng nhất định sẽ càng yêu thương muội muội.” Miêu thị nhất thời ngậm miệng. Huyền Lăng chán ghét tính tình kiêu căng của nàng ta, lâu ngày không hề tuyên triệu, Chu Nghi Tu lại chọc vào vết đau này, khiến nàng ta không khỏi tức giận. Rốt cuộc Miêu thị cũng ngồi yên, không dám nói thêm cái gì nữa. Không có tiếng nói của Miêu thị, Chu Nghi Tu cảm thấy thanh tịnh hơn rất nhiều. Nàng nói với Đoan phi, “Tiết trời đang vào mùa xuân, khó tránh tơ liễu bay nhiều. Bản cung đã dặn dò cung nhân, trong phạm vi xung quanh Dao Hoa cung không được trồng liễu, mong tỷ tỷ bảo trọng.” "Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, nô tì vô cùng cảm kích." Giọng nói của Đoan phi vẫn dịu dàng như trước, Chu Nghi Tu lại thoáng nghe thấy trong đó có đôi phần xa cách. Nàng sợ Đoan phi chỉ muốn bo bo giữ mình, không muốn gần gũi với nàng như trước nữa. Rời khỏi điện Chiêu Dương, trở về Diên Hi cung, Miêu thị xả ra một tràng giận dữ, “Chỉ là một Hoàng hậu, có cái gì đặc biệt hơn người đâu? Lại dám làm bản cung mất mặt trước đám người đó!” "Nương nương đừng nóng giận, kẻo làm thương tổn thân thể.” Thải Ngọc khuyên nhủ. "Nếu không phải tiện nhân Chu Nhu Tắc hãm hại, đứa con của bảncung sao lại mất được? Cũng tại ả ta, kẻ sa cơ thất thế như Thang Tĩnh Ngôn mới có cơ hội xuất đầu lộ diện!!!” Miêu thị càng nhớ lại càng phẫn nộ, nghiến răng, “Truyền lời của bản cung tới đám cung nhân bên Cam Tuyền cung, hầu hạ Tiền Hoàng hậu “có tâm” một chút!” Thải Ngọc dâng trà cho nàng ta, "Nô tỳ đã sớm nói với họ rồi. Nương nương bớt giận. Trước mắt, Thang Tiệp dư có thai, dĩ nhiên không thể thị tẩm. Trừ Hoàng hậu ra, Hoàng thượng không hề cho gọi tiểu chủ nào khác. Nương nương có thể dùng cơ hội để khiến Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý. Có được sự sủng ái rồi, việc mang thai chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” Miêu thị nghe xong lời nói của tâm phúc, nàng tay gảy hạt đá mã não khảm trên hộ giáp, nói với vẻ tự tin, “Ngươi nói đúng. Với dung mạo này của bản cung, Hoàng thượng nhất định sẽ yêu thích. Ngày mai, ngươi bảo phòng bếp làm vài món điểm tâm đẹp đẽ, bản cung sẽ đưa đến chỗ Hoàng thượng. Hoàng thượng làm việc vất vả cả ngày, thân là phi tần, bản cung cũng nên quan tâm một chút.” Ngày hôm sau, Huyền Lăng và Chu Nghi Tu đi thỉnh an Thái hậu. ChuNghi Tu quỳ xuống, “Nhi thần xin thỉnh an mẫn hậu, nguyện mẫu hậu phượng thể khỏe mạnh, tường hòa kim an.” Thái hậu nhận lễ, nói, "Hoàng hậu đã chấp chưởng Phượng ấn, sau này phải tận tâm hỗ trợ Hoàng đế, hòa thuận lục cung, khiến cho hoàng thất nhiều con nhiều cháu mới xứng đáng là mẫu nghi thiên hạ.” "Xin nghe theo lời dạy bảo của mẫu hậu.” Chu Nghi Tu khiêm nhường đáp. Huyền Lăng đứng ở bên cạnh cũng nói, “Hoàng hậu là người thông minh, hiền lành, trẫm rất yên tâm khi giao hậu cung cho nàng. Trẫm tin nàng sẽ không làm mẫu hậu và trẫm thất vọng.” Chu Nghi Tu mỉm cười, nhìn Huyền Lăng, nói, "Nô tì tất nhiên không dám phụ sự tin tưởng của Hoàng thượng.” Trở lại Chiêu Dương điện, Tiễn Thu giúp Chu Nghi Tu thay đổi thường phục. Nàng bẩm báo lại với nàng, “Nương nương, lúc nãy Ninh Quý tần đi Nghi Nguyên điện, trong tay cầm một hộp đồ ăn.” "Vậy à? Xem ra nàng ta vẫn nhớ lời của bản cung ngày hôm đó, vội vàng đổi dáng vẻ dịu dàng để đi lấy lòng Hoàng thượng.” Tiễn thu cười nói, "Với đức hạnh của Ninh Quý tần, Hoàng thượng sủng ái nàng ta ba ngày, nàng ta sẽ lộ nguyên hình ngay thôi. Ân sủng đúng là không thể lâu dài.” Chu Nghi Tu uống một ngụm trà thơm do Hội Xuân dâng lên. Nàng hỏi, “Dư Phong và Nguyên An đâu rồi?” "Hồi nương nương, nhũ mẫu đã dẫn Hoàng tử và Công chúa ra Ngự hoa viên chơi rồi ạ.” "Qua đó dặn họ chú ý hơn một chút, đừng để chuyện xảy ra giống như lần trước.” Chu Nghi Tu nói. Tiễn Thu đáp, "Nương nương yên tâm. Bây giờ không còn kẻ nào dám lắm miệng, nếu dám trái lời, lập tức sẽ bị đưa đi Thận Hình ty tra khảo.” "Vậy thì tốt.” Miêu thị hào hứng đi Nghi Nguyên điện. Nào ngờ, Huyền Lăng đang giận dữ vì chuyện chính sự, Miêu Tướng quân dẫn binh chậm chạp, không những không dẹp được phản loạn, ngược lại còn bị hao binh tổn tướng, đã thế còn đòi hỏi triều đình cấp thêm lương thảo. Điên tiết cả lên mà không có chỗ phát, vừa gặp Miêu thị, thất tha thất thểu rời khỏi Nghi Nguyên điện.Huyền Lăng liền xả hết toàn bộ vào nàng ta, nói nàng ta ‘thân là hậu phi nên ở yên trong cung, không được tự tiện đi lại’, phạt nàng ta đóng cửa sám hối, chép phạt “Nữ đức” một trăm lần. Miêu thị xám hết cả mặt, thất tha thất thểu rời khỏi Nghi Nguyên điện. Chuyện này truyền ra khắp hậu cung, ai nấy đều chê cười, bàn tán xôn xao... Mùa thu năm Càn Nguyên thứ bảy, Nhị Hoàng tử Dư Li ra đời. Huyền Lăng chính thức sắc phong Thang Tĩnh Ngôn là Quý tần Chính tam phẩm, vẫn giữ phong hiệu “Cẩn”, ban cho nàng ta quyền làm chủ Thọ Kỳ cung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]