Cái thai lần này của Thang Tĩnh Ngôn rất ổn. Thái y sau khi chẩn mạch liền xác định có đến tám chín phần là con trai. Huyền Lăng mừng rỡ vô cùng, lệnh cho phủ Nội vụ dùng phân lệ của Quý tần đối đãi Thang Tĩnh Ngôn, đợi đến khi nàng ta sinh hạ hoàng tử mới chính thức sắc phong. Chu Nghi Tu biết lần này nhất định là một đứa con trai, vì vậy mỗi ngày đều căn dặn phủ Nội vụ mang huyết yến bổ dưỡng đến chỗ Thang Tĩnh Ngôn. Một ngày nọ, Chu Nghi Tu cùng Đoan phi, Cam thị và Thanh Tĩnh Ngôn nói chuyện phiếm. Nhắc đến việc cái thai lần này có hơn phân nửa là con trai, Thang thị vô cùng sung sướng, nói, "Nếu quả thực đúng như vậy, tần thiếp chỉ cầu mong con mình được thông minh như Đại Hoàng tử của nương nương mà thôi.” "Đứa con này của Tiệp dư nhất định sẽ là một đứa có hiếu. Muội muội không cần lo lắng." Chu Nghi Tu vốn đã quá rõ ràng về tư chất của Dư Li*, chẳng qua nàng không tiện nói ra . *Kiếp trước, Dư Li là Đại Hoàng tử, con trai của Cẩn phi Thang Tĩnh Ngôn. Cẩn phi vì muốn cho con một tiền đồ tốt mà dại dột làm ra chuyện hồ đồ, bị Chu Nghi Tu nắm chặt trong lòng bàn tay, rốt cuộc phải tự sát để con của mình thành con của Hoàng hậu. Tư chất của Dư Li rất tầm thường, đến nỗi Chân Hoàn đã từng nói y chỉ làm một người giữ thành đã là tốt lắm rồi. Thang Tĩnh Ngôn xoa nhẹ bụng của mình, ánh mắt vô vàn sự chờ mong. Ngồi bên cạnh, Đoan phi và Cam thị xưa nay không con không khỏi buồn rầu. Chu Nghi Tu định mở miệng khuyên nhủ thì chợt có tiếng nói cất lên. "Mẫu phi, mẹ ruột của con có phải là Triệu Tiểu viện không?" Giọng nói non nớt của công chúa Vĩnh Thái bất giác phá tan bầu không khí yên tĩnh trong điện Chiêu Dương. Đoan phi, Cam thị và Thang Tĩnh Ngôn đồng loạt nhìn về phía Nhàn Quý phi. Sắc mặt ChuNghi Tu trở nên hoang mang, nàng vội hỏi, "Nguyên An, chuyện này là ai nói với con?” Công chúa Vĩnh Thái chạy đến trước mặt Chu Nghi Tu, hai bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy hai chân của nàng, vừa nói vừa khóc, "Mẫu phi, người người có phải mẹ ruột của con không?” Chu Nghi Tu ngồi xổm xuống, ngang vai với Vĩnh Thái, nói, "Mẫu phi dĩ nhiên là mẹ ruột của con." "Nhưng mà có người nói với con là không phải. Người đó nói, mẹ ruột con là Triệu Tiểu viện vì sinh khó mà mất, sau đó phụ hoàng mới đem con tới chỗ người. Đây có phải là sự thật không?” Công chúa Vĩnh Thái chưa đầy ba tuổi mà đã có thể kể lại mọi sự rõ ràng. Cái mũi nhỏ của con bé khóc đến đỏ cả lên. "Con...!!!” Chu Nghi Tu nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Cổ họng nàng bỗng chốc nghẹn lại. Vĩnh Thái thấy vậy thì càng thúc giục nàng, "Mẫu phi, người mau nói đi! Đây có phải là sự thật hay không? Mẹ ruột của con đã chết có phải không?!” Chu Nghi Tu nghẹn lời, trong đầu nàng lúc này rối như tơ vò. Rốt cuộc là ai to gan đến mức nói ra chuyện này với Vĩnh Thái? Đoan phi thấy nàng luống cuống, vội vàng gọi Vĩnh Thái lại bên mình rồi nói, "Nguyên An, lại đây với Đoan mẫu phi nào." Vĩnh Thái ngoan ngoãn đến trước mặt Đoan phi. Đoan phi cúi người xuống, lấy khăn lụa ra lau nước mắt cho con bé, sau đó dịu dàng an ủi nó, "Nguyên An, con nói xem, mẫu phi con có thương con không?" "Mẫu phi rất thương Nguyên An." Tiểu cô nương trả lời rất nghiêm túc. "Vậy con có thương mẫu phi con không?" Giọng nói dịu nhẹ của Đoan phi làm Vĩnh Thái bình tĩnh trở lại. Đứa con gái nhỏ lập tức trả lời, "Nguyên An thích mẫu phi nhất”. "Vậy thì, nếu như có người muốn con bỏ mẫu phi con đi, con sẽ làm gì?" Khuôn mặt nho nhỏ của Vĩnh Thái trở nên sợ hãi, "Nguyên An không có nghĩ tới việc bỏ mẫu phi mà đi, ai nói xấu mẫu phi thì đó là người xấu". Mặc dù còn nhỏ tuổi, Vĩnh Thái cũng hiểu việc mẫu tử chia lìa là chuyện đáng sợ biết nhường nào. Đoan phi gật đầu, nói, "Vậy thì Nguyên An không cần để ý tới mấy lời kia. Con chỉ cần biết mẫu phi con thương con là được rồi, con hiểu chứ?” "Nguyên An hiểu rồi ạ" "Nguyên An của chúng ta là đứa trẻ ngoan. Nếu con đã biết sai, kế tiếp con nên làm gì nào?" Đoan phi cười nói. Vĩnh thái xấu hổ, nhẹ giọng nói, "Nguyên An không nên tin lời của người khác mà nghi ngờ mẫu phi. Nguyên An xin lỗi mẫu phi...” Nói xong, tiểu cô nương đi đến trước mặt Chu NghiTu, quỳ gối xuống, "Mẫu phi, Nguyên An sai rồi, mẫu phi đừng giận con nhé." Chu Nghi Tu cố nén nước mắt, hôn lên trán của đứa con gái nhỏ, dịu dàng nói, "Mẫu phi sẽ không trách Nguyên An, mẫu phi thương Nguyên An nhất mà." Nàng ngẩng đầu, phân phó Tiễn Thu, "Ngươi đưa Công chúa về nghỉ trước, để nhũ mẫu ở lại.” Đợi cho Tiễn Thu đưa Vĩnh Thái đi khỏi, sắc mặt Chu Nghi Tu trong nháy mắt liền trầm xuống. Nàng nhìn nhũ mẫu rồi nói, "Sáng hôm nay các ngươi đi đâu? Sao lại để Công chúa nghe được mấy chuyện đó?” . Nhũ mẫu sợ tới mức quỳ xuống đất, cuống quít nói, "Nương nương thứ tội, hôm nay nô tỳ đưa Công chúa đến chơi ở gần hồ Thái Dịch, sau đó thì Hoàng hậu nương nương phái người đến mời Công chúa sang... Xin nương nương tha nô tỳ!" Sắc mặt Đoan phi, Cam thị và Thang Tĩnh Ngôn lập tức biến đổi. "Hội Xuân, đưa nàng ta đến Thận Hình ty, đánh năm mươi roi, nói là làm việc không hết lòng hết dạ, sau đó bảo Nội Vụ phủ đuổi nàng ta ra ngoài, chọn kẻ khác hầu hạ Công chúa. Mai này nếu có dám kẻ tái phạm, bản cung tuyệt đối không dung thứ!" Chu Nghi Tu trầm giọng nói. Nhũ mẫu cầu xin tha thứ liên tục, rốt cuộc vẫn bị Hội Xuân kéo đi. Vẻ mặt lạnh như băng của Chu Nghi Tu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự chua xót khôn nguôi. Những lời chất vấn của Vĩnh Thái giống như những tảng đá đè nặng trong lòng nàng. "Quý phi tỷ tỷ, chỉ là lời của trẻ con, tỷ không cần để ở trong lòng đâu." Cam thị thấy đôi mắt Chu Nghi Tu đỏ hoe liền khuyên nhủ. Chu Nghi Tu khàn giọng, nức nở, "Ta chịu bao nhiêu khổ sở nuôi lớn đứa con này, chuyện hôm nay tựa như từng nhát dao găm vào tim ta. Muội bảo ta làm sao mà không đau chứ?” "Tỷ tỷ, hậu cung ai mà không biết tỷ xem Công chúa như con ruột của mình chứ? Năm đó đứa nhỏ này sinh non, nếu không phải tỷ dùng hết tâm sức, thuốc thang quý giá cỡ nào cũng chịu, thử hỏi làm sao nó có ngày hôm nay? Chỉ bằng điểm này thôi, nói tỷ không phải mẹ ruột chưa chắc đã có người tin. Tỷ cũng đừng đau lòng. Công chúa còn nhỏ, nghe vài lời đồn đãi bậy bạ, nhất thời không hiểu chuyện đó mà.” Cam thị an ủi. Chu Nghi Tu dùng khăn chấm chấm nơi khóe mắt, nói, "Ta dĩ nhiên sẽ không so đo với trẻ con, cũng may là nó hiểu lòng mẫu phi này. Ta chỉ buồn vì kẻ đã nói ra chuyện này. Ly gián tình cảm mẹ con giữa ta và Vĩnh Thái thì người đó được lợi gì chứ?” Thang Tĩnh Ngôn đã từng một lần mất con, khó khăn lắm mới lại có thai, tình mẫu tử nảy sinh trong lòng làm nàng ta đồng cảm với Chu Nghi Tu. "Người ở Cam Tuyền cung kia sinh không được con nên có lẽ hận khi thấy con của người khác hiếu thảo đây mà. Đúng là ác độc!” Chu Nghi Tu đứng dậy, cảm tạ Đoan phi, "Tỷ tỷ vừa rồi giải vây, muội muội vô cùng cảm kích." Đoan phi vội vàng đỡ nàng, nói, "Nguyên An cũng là đứa trẻ ta nhìn lớn lên , lại tận mắt thấy muội muội chăm sóc nó như thế nào, ta cùng lắm chỉ nói vài ba câu, muội muội cảm tạ thế này thì thật quá khách khí rồi. ." Tiễn mấy người Đoan phi đi rồi, Chu Nghi Tu vẫn còn đứng ở trước cửa điện. Mặt Trời đã ngả về Tây, ánh chiều tà ấm áp chiếu vào người sớm đã tan biến từ lâu, chỉ còn gió đêm thổi qua, khiến cả thân người đột ngột lạnh run.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]