Sóng gió nho nhỏ ở hậu cung không thoát được tai mắt của Thái hậu. Hoàng hậu đưa Dư Phong đến Châu Quang điện, tuy ngoài mặt thì nói rằng mình quan tâm đứa nhỏ, muốn cùng nó thân thiết hơn một chút, nhưng những người sáng suốt đều nhìn ra chủ ý của nàng ta.
Thái hậu ngồi bên cửa sổ, chăm chú nhìn mấy con cá vàng tung tăng trong bể nước rồi nói với Trúc Tức, “Loài vật vô ưu vô lo, chỉ biết há miệng ăn cơm, nào có như người trong hậu cung, bề ngoài thì tôn quý mà nỗi khổ trong lòng đành ngậm đắng nuốt cay.”
Trúc Tức cô cô nói, “Thái hậu khổ tận cam lai, giờ nên là lúc người hưởng phúc.”
Thái hậu nhếch môi, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, “Tuy ngươi nói như vậy, nhưng nếu ai gia thật sự buông tay, phó mặc mọi thứ, không biết hậu cung này sẽ loạn thành cái dạng gì nữa.”
Lão nhân gia nàng vừa dứt lời, thị tỳ ở bên ngoài đi vào bẩm báo, Hoàng hậu đang chờ ở điện bên ngoài.
Thái hậu cầm lấy khăn Trúc Tức đưa đến, suy nghĩ trong giây lát rồi đứng dậy, “Đi thôi, lâu rồi ai gia chưa gặp Hoàng hậu.”
Chu Nhu Tắc đứng ở chính điện Di Ninh cung. Huyền Lăng hiếu thuận, so với Cam Tuyền cung của nàng, nơi này hơn phân nửa là trân bảo hiếm có trên đời. Có điều, nàng chẳng còn tinh thần để mà ngắm chúng, trong lòng nàng đang lo lắng khôn nguôi, không biết Thái hậu đột ngột gọi nàng đến là có việc gì.
Kỳ thực, Chu Nhu Tắc không cần Thái hậu hỏi đến cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-nghi-tu-truyen/760744/chuong-20-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.