Chương trước
Chương sau
Trần Mạn Nhu suy nghĩ một ngày, rốt cục nghĩ được một biện pháp thực ổn thỏa. Tìm người mời Hoàng thượng tới, Trần Mạn Nhu nói ra ý nghĩ của mình —— gần đây thân mình Hoàng thái hậu luôn không tốt, cho nên muốn tìm vài người vì Hoàng thái hậu sao chép kinh phật.

Đường Uyển Nhi là chất nữ Từ An thái hậu, nhiệm vụ quang vinh mà vĩ đại này, tự nhiên là có một phần cho Đường Uyển Nhi. Nếu Đường Uyển Nhi muốn sao chép kinh Phật, tự nhiên là không thể để cho Bùi gia cô nương ở một bên chép cùng, cho nên, Bùi gia cô nương lập tức bị trục xuất ra cung.

Hoàng thượng bí hiểm nhìn Trần Mạn Nhu, thấy Trần Mạn Nhu có chút chột dạ, mới cười gật đầu đáp: "Ban đầu trẫm nghĩ, hai năm nay thân mình Thái hậu có chút không tốt, có thể là phong thuỷ trong cung có thay đổi, đang định thỉnh vài đại sư vào cung làm một tràng cúng bái hành lễ. Nếu Mạn Nhu có chủ ý tốt như vậy, cũng không cần thỉnh đại sư. Chỉ để cho Đường chiêu dung các nàng sao chép kinh phật, sau đó đưa đến Pháp Hoa tự, thỉnh cao tăng khai quang, sau đó thỉnh trở về cung phụng là được."

Trần Mạn Nhu cười gật gật đầu: "Uh, thiếp cảm thấy, vì Thái hậu nương nương cầu phúc, Đường chiêu dung các nàng khẳng định là rất thích ý, ngày thường, mấy người Đường chiêu dung cũng thực hiếu kính Thái Hậu nương nương, chính là Thái hậu nương nương bên kia..."

Hoàng thượng cười gật gật đầu: "Ngươi không cần lo lắng, Thái hậu nơi đó, đều có trẫm đi nói, ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thai, ngày khác sinh cho trẫm một hoàng tử không công mập mạp là được, thông minh đáng yêu giống Tiểu tứ."

Mặt Trần Mạn Nhu đỏ lên, không nói tiếp, vạn nhất sinh ra tiểu công chúa, làm giống như mẹ ruột là nàng.

Chờ từ Vĩnh Thọ cung đi ra, Hoàng thượng trực tiếp đi Từ An cung. Sau đó, thánh chỉ liền ban ra, bởi vì cầu phúc cho Thái Hậu nương nương, các cung phi, đều phải bắt đầu sao chép kinh phật, mỗi người ít nhất sao chép một trăm cuốn, sao chép nhiều hơn thì có thưởng, thì Hoàng thượng chưa nói hậu quả sao chép thiếu, cũng không ai dám hỏi.

Vì bảo đảm kinh phật không sẽ xuất hiện chữ sai hoặc là vết bẩn, thậm chí Hoàng thượng còn nói, ngẫu nhiên sẽ kiểm tra thí điểm, nếu không hề có tâm cung kính, hừ hừ.

Rốt cục Trần Mạn Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiện tại nàng vừa không cần đi thỉnh an, cũng không cần được người thỉnh an, lại càng không cần thường thường nghe Đường Uyển Nhi các nàng truyền một ít tin tức đến đây. Cho dù lúc này muốn đến Ngự Hoa viên đi dạo một chút, trên cơ bản cũng sẽ không có đại sự gì.

Bởi vì, tất cả cung phi đều bận rộn sao chép kinh phật. Tuy rằng Hoàng thượng nói, chỉ cần một trăm cuốn là được, nhưng là, Hoàng thượng cũng nói, vượt qua thì có thưởng. Cho dù là không có thưởng, vì ở trước mặt Hoàng thượng cùng Thái hậu có ấn tượng tốt, các nàng cũng phải vượt qua a.

Được rồi, cho dù các nàng không cần này phần thưởng, không cần Hoàng thượng cùng Thái hậu có ấn tượng tốt, nhưng là người khác đều càng nhiều càng tốt, ngươi chỉ sao chép một trăm cuốn thì không viết tiếp, cái đó không riêng gì không có ấn tượng tốt liền xong việc.

Ngày thư thái, cũng bất quá là Trần Mạn Nhu tinh thần tốt một chút, mang thai cũng o không tốt lên, bởi vì mùa hè đến.

Để ít bồn băng Trần Mạn Nhu không thoải mái, để nhiều bồn băng thì sợ đứa nhỏ không thoải mái, ngắn ngủi mấy tháng, Trần Mạn Nhu gầy một vòng lớn. Hiện tại Hoàng thượng mỗi ngày đều tới Vĩnh Thọ cung chuyển một vòng, ánh mắt nhìn Trần Mạn Nhu bụng rất mang theo vài phần lo lắng.

Rốt cục nhịn đến tháng mười, thời tiết bắt đầu chậm rãi mát mẻ lên, Trần Mạn Nhu lại có phiền não mới rồi —— toàn thân phù thũng, ấn một ngón tay xuống, trên người sẽ xuất hiện một cái hố, hơn nữa ngày mới có thể khôi phục lại, làn da cũng trở nên trong suốt, không phải làn da quá tốt, mà là nhiều nước.

Trần Mạn Nhu đi lại hai bước, trên người liền đau lợi hại. Nhưng là không đi động, bụng quá lớn, lại lo lắng thời điểm sinh sản có nguy hiểm. Tiểu ngũ lúc này hoàn toàn không ly khai bên người Trần Mạn Nhu, Trần Mạn Nhu đi đến đâu, nàng liền theo tới đó.

Mà Tiểu tứ, cũng mỗi ngày lui tới giữa Sùng Văn quán cùng Vĩnh Thọ cung. Không đến thời điểm lạc thược, hắn sẽ không hồi Nam Tam sở.

Số lần Trần lão phu nhân đệ bài tử cũng càng nhiều, ở dưới sự lo lắng của một đám người, Trần Mạn Nhu sinh non. Nguyên bản dự tính ngày sinh là tháng mười một, đến cuối tháng mười, lại bỗng nhiên phát động.

Ngày đó, còn vừa vặn là ngày đầu tiên vạn thọ tiết.

Hoàng thượng đang nhận bách quan triều bái, nghe Minh tổng quản thông báo xong, ngay cả bách quan triều bái sau thịnh yến cũng không để ý, xoay người liền đi hướng Vĩnh Thọ cung. Trần Mạn Nhu đã được đỡ đến phòng sinh, bên ngoài có bốn đại nha hoàn canh giữ, bên trong còn có bốn đại nha hoàn, mặt khác còn có bà đỡ cùng ma ma đỡ đẻ Trần Mạn Nhu sớm chuẩn bị tốt, ngay cả Lý ngự y đều đã cõng thùng thuốc thủ ở bên ngoài.

"Thế nào? Hoàng hậu tốt không?" Hoàng thượng vọt vào đến liền hỏi, Lý ngự y vội vàng đứng dậy, còn chưa hành lễ đã bị Hoàng thượng bắt cánh tay: "Không phải nói còn một tháng nữa sao? Tại sao hiện tại đã bắt đầu phát động? Hoàng hậu có bị thương hay không?"

"Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cũng không lo ngại, lúc trước vi thần bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương là vì thai nhi quá lớn, lúc này cơ thể người mẹ không chịu nổi, cho nên mới sinh non, cũng không phải nhân tố bên ngoài."

Lý ngự y vội vàng nói, nhưng là lời vừa ra khỏi miệng, liền thấy Hoàng thượng càng khẩn trương: "Thai nhi quá lớn?"

Nguyên bản Hoàng thượng cũng không biết thai nhi quá lớn đại biểu cho ý tứ gì, nhưng là, trong khoảng thời gian này hắn là mỗi ngày đều đến Vĩnh Thọ cung, nghe nhiều hơn, tự nhiên cũng biết, thai nhi quá lớn, đối phụ nữ có thai mà nói, cũng không phải là một chuyện tốt.

Đối mặt với Hoàng thượng mặt đen cùng áp suất thấp, Lý ngự y cũng chỉ có thể chọn lời dễ nghe: "Hoàng hậu nương nương ngày xưa thân mình rất tốt, hẳn là sẽ không gặp chuyện không may."

Hoàng thượng đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy thanh âm Tiểu tứ: "Phụ hoàng, mẫu hậu đâu? Mẫu hậu thế nào?"

"Ngươi tại sao trở lại?" Hoàng thượng nhăn mặt nhíu mày, trên mặt Tiểu tứ còn mang theo lo lo lắng lắng, thuận miệng nói: "Ta nghe bọn hắn nói mẫu hậu muốn sinh, cho nên liền cùng tiên sinh xin nghỉ, mẫu hậu hiện tại thế nào? Có thể có nguy hiểm?"

Hoàng thượng chưa kịp trả lời, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng khóc ô ô ô: "Ta muốn mẫu hậu, ô ô, mẫu hậu, có phải mẫu hậu sinh bệnh hay không? Mẫu hậu đâu? Ta muốn mẫu hậu?"

Hoàng thượng giận dữ: "Ai để cho Ngũ công chúa tới đây? Vú nương đâu? Giáo dưỡng ma ma đâu?"

Vài ma ma nhanh chóng vọt lại đây, một người kéo Ngũ công chúa đi, một người nhanh chóng bồi tội, Hoàng thượng còn muốn phát hỏa, Tiểu tứ lại khoát tay nói: "Các ngươi còn không nhanh đem Ngũ công chúa đưa trở về? Chẳng lẽ còn muốn ở chỗ này chờ?"

Tiểu ngũ tránh tay vú nương lại đây ôm chân Tiểu tứ: "Ta không đi, ca ca, ta muốn nhìn mẫu hậu, mẫu hậu làm sao vậy? Có phải mẫu hậu sinh bệnh hay không?"

Tiểu tứ đưa tay nhu đầu nàng: "Mẫu hậu không phải sinh bệnh, là tiểu đệ đệ muốn ra, mẫu hậu ở trong phòng đâu, ngươi đi về chờ trước được không? Ăn một bữa cơm, ngủ một chút, chờ ngươi tỉnh lại, có thể thấy mẫu hậu cùng tiểu đệ đệ."

Tiểu ngũ không muốn, vừa vặn trong phòng truyền đến một tiếng la thê lương tiếng, thân mình Tiểu ngũ run run, làm sắc mặt Tiểu tứ cũng trắng vài phần. Hoàng thượng vội vàng đưa tay bế Tiểu ngũ: "Tiểu ngũ đừng sợ, ngươi đi về ngủ trước được không? Phụ hoàng cam đoan, mẫu hậu ngươi nhất định sẽ không có việc gì, đợi lát nữa ngươi có thể nhiều tiểu đệ đệ."

Giỗ liên tục rồi khuyên, cuối cùng thêm vú nương nài ép lôi kéo, rốt cục đem Tiểu ngũ đưa đi. Hoàng thượng nguyên bản cũng định đem Tiểu tứ đưa đi, dù sao Tiểu tứ cũng còn chưa đến mười tuổi, tiếng kêu của Hoàng hậu trong phòng lại rất thê lương, vạn nhất làm cho Tiểu tứ có bóng ma tâm lý, chỉ sợ ngày sau phương diện con nối dõi của Tiểu tứ sẽ không thuận lợi.

Chính là Tiểu tứ có vẻ quật cường, lại xuất ra hiếu đạo, nói phải biết mẫu hậu sinh đứa nhỏ có bao nhiêu đau đớn, ngày sau mới có thể càng hiếu thuận mẫu hậu, nói như vậy, Hoàng thượng cũng không dám làm cho Tiểu tứ đi.

Hai người liền canh giữ ở cửa, Hoàng thượng từ bên trái đi đến bên phải, Tiểu tứ từ bên phải đi đến bên trái, đụng cùng một chỗ, Hoàng thượng cúi đầu nhìn một cái, Tiểu tứ xoa xoa đầu, sau đó tiếp theo đều tự xoay quanh.

"Ngự y, đã một canh giờ, rốt cuộc khi nào thì Hoàng hậu có thể sinh?" Hoàng thượng rất táo bạo, Lý ngự y rất bất đắc dĩ: "Hoàng thượng, ngày xưa thân mình nương nương rất tốt, nhất định sẽ không có chuyện gì, ngài đợi chút, vi thần lại viết phương thuốc."

Viết cũng vô dụng, lúc này cũng không có bắt mạch, Lý ngự y cũng chỉ có thể bằng kinh nghiệm viết phương thuốc đỡ đẻ, hoặc là viết phương thuốc ôn hòa bổ dưỡng, lấy qua cũng sẽ không có người nấu thuốc. Lúc này, tiểu phòng bếp chỉ còn có hai đại cung nữ mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm ấm thuốc đâu, thuốc nấu bên trong đến thời điểm mấu chốt mới có thể dùng là cứu mạng, sao có thể có thể để những dược liệu bình thường đó chiếm dược lô.

Huống chi, sản phụ sinh hài tử sinh trong một hai canh giờ, đó hoàn toàn là chuyện nhỏ a, sinh một hai ngày mới có thể gọi là khó sinh.

Bất quá, lời này Lý ngự y không dám nói, lúc này sắc mặt Hoàng thượng đã đủ khó coi.

Nhưng là Lý ngự y không nghĩ tới, mình thực sự có tiềm chất miệng quạ đen. Tahi này của Trần Mạn Nhu, thời gian một ngày thật đúng là không sinh được. Đến rạng sáng ngày hôm sau, phải vào triều sớm, thanh âm trong phòng sinh cũng dần dần thấp đi, đứa nhỏ còn chưa có sinh ra.

Hoàng thượng không nhúc nhích, hai ngày này không cần vào triều. Từ An thái hậu bên kia cũng chờ không được, nàng không thích Trần Mạn Nhu, hơn nữa Trần Mạn Nhu làm cho nữ nhân toàn hậu cung đều sao chép kinh phật, giảm bớt số lần thị tẩm của Đường Uyển Nhi, Từ An thái hậu hoàn toàn không tính lại đây giữ Trần Mạn Nhu sinh đứa nhỏ.

Nhưng là, lần này nàng không thể không đến, bởi vì Hoàng hậu khó sinh. Nàng vẫn tương đối quan tâm cục thịt trong bụng Hoàng hậu, càng không thể truyền ra tin tức không quan tâm con dâu, trọng yếu nhất là, Hoàng thượng cũng đã chết một hoàng hậu, lần này lại chết, khó tránh khỏi sẽ có lời đồn không dễ nghe truyền ra, vì thanh danh con, nàng cũng phải lại đây nhìn một cái.

Không phải không nghĩ tới một lần giải quyết Hoàng hậu cùng đứa nhỏ trong bụng nàng, nhưng là, hiện tại phân vị Đường Uyển Nhi rất thấp, hoàng hậu có chết cũng không tới phiên Đường Uyển Nhi, cho nên, Từ An thái hậu chỉ có thể tới Vĩnh Thọ cung.

"Hoàng hậu thế nào?" Ánh mắt Hoàng thượng đỏ bừng, lớn tiếng hỏi, Lập Xuân bưng bồn nước đi ra vội vàng hành lễ: "Nương nương lúc này có chút chống đỡ không được, cầu Hoàng thượng cứu mạng!"

Từ An thái hậu vội vàng nói: "Ai gia nơi đó còn có một cây sâm núi trăm năm, nhanh lấy lại đây cho Hoàng hậu dùng."

Hoàng thượng cũng lập tức nghĩ tới, lập tức quay đầu phân phó: "Lưu Thành, đi đem nhân sâm trong tư khố của trẫm lấy lại đây."

Lưu Thành cũng không hỏi cụ thể, chạy vội đi Càn Thanh cung mở tư khố. Tiểu tứ dụi mắt, lau mắt, ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng: "Phụ hoàng, mẫu hậu sẽ không có việc gì đúng không? Mẫu hậu khẳng định luyến tiếc ta cùng Tiểu ngũ, cũng luyến tiếc phụ hoàng, cho nên mẫu hậu nhất định sẽ hảo hảo đúng không?"

Hoàng thượng xoa xoa đầu Tiểu tứ, nửa ngày mới dùng sức gật gật đầu: "Đúng, mẫu hậu ngươi khẳng định sẽ luyến tiếc của chúng ta, nàng nhất định sẽ không có việc gì!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.