Chương trước
Chương sau
"Nương nương, Từ An cung Như Ý tỷ tỷ cầu kiến." Trần Mạn Nhu đang cắt y phục cho Tiểu ngũ, thì thấy Lập Thu cười hì hì vào cửa, sau khi hành lễ nói: "Nô tỳ hỏi một chút, Như Ý tỷ tỷ nói, là Thái Hậu nương nương có chuyện phân phó."

"Thỉnh nàng vào đi." Trần Mạn Nhu hơi hơi nhăn mặt nhíu mày, sắp đến mười lăm tháng tám, Thái hậu lại muốn nháo ra chuyện gì?

Rất nhanh, Như Ý mặc y phục màu xanh vào cửa, lộ ra gương mặt cười khanh khách, sau khi hành lễ nói: "Hoàng hậu nương nương, Thái Hậu nương nương nói, hoàng trang vừa đưa tới mấy sọt cua, bọn chúng đều là vừa lớn vừa mập, lại đúng dịp ngự hoa viên kim cúc nở rộ, cho nên Thái Hậu nương nương muốn tổ chức thưởng cúc yến."

"Thưởng cúc yến?" Trần Mạn Nhu dừng một chút cười nói: "Nhưng thật ra bản cung rất không nhãn lực, cảnh đẹp như vậy, cư nhiên cũng không nghĩ tới để cho tỷ muội trong cung vui vẻ một chút. Thái Hậu nương nương nhưng là nói muốn tổ chức ở đâu? Mời những người nào? Còn có yến hội này an bài cái gì, cần phải có bản cung hỗ trợ?"

"Ý tứ Thái Hậu nương nương là, Hoàng hậu nương nương ngài là nhất cung đứng đầu, việc này Thái Hậu nương nương cũng chỉ là đề nghị, còn lại tùy Hoàng hậu nương nương an bài. Về phần muốn mời ai, cung phi ngoài tứ phẩm đều có thể đi. Còn có, Thái Hậu nương nương nói, nàng thật lâu chưa gặp qua bọn lão tỷ muội ngoài cung, lúc này vừa vặn mời các nàng tiến cung. Đây là danh sách, thỉnh Hoàng hậu nương nương xem qua."

Như Ý cười nói, đem danh sách đệ đi lên, Trần Mạn Nhu tiếp nhận danh sách, phía trên tên đầu tiên viết chính là Trung Dũng bá phu nhân, đó là đệ muội Từ An thái hậu, mẹ ruột Đường Uyển Nhi. Tên thứ hai là Thuần vương phi, tên thứ ba là Trang quận vương phi, tên thứ tư là Định Quốc hầu phu nhân, cũng chính là mẹ cả Thục phi.

Dựa theo thân phận địa vị, Thuần vương phi hẳn là thứ nhất, sau đó là Đoan vương phi, Từ An thái hậu trái lại thất tốt, đem đệ muội nhà mẹ đẻ mình viết đầu tên. Danh sách này nếu truyền lưu ra ngoài, trong lòng Thuần vương phi cùng Đoan vương phi khẳng định là không thoải mái.

"Bản cung đã biết, đợi lát nữa bản cung sẽ cho người đi viết bái thiếp." Trần Mạn Nhu gật gật đầu, đem danh sách nhét vào cổ tay áo, chuẩn bị lập tức hủy thi diệt tích, quay đầu lại viết một lần.

"Mấy ngày trước đây bản cung đến Ngự Hoa viên đi dạo, phát hiện Thiên Thu đình bên kia cảnh sắc vẫn không tệ, vừa vặn tổng quản Ngự Hoa viên nói, vài ngày trước kim trản cúc nở hoa rồi, không bằng cho hắn đem hoa cúc đều đưa đến bên kia, Như Ý cô nương trở về hỏi Thái Hậu nương nương một chút?"

Ngưng mi suy nghĩ trong chốc lát, Trần Mạn Nhu lại nói tiếp: "Về phần cua, trước đưa đến Ngự Thiện phòng. Để cho hoàng trang đưa tới một ít hoa cúc, làm ra một bàn cúc hoa yến, mặt khác an bài người Đa Nhạc thự biểu diễn hai bài ca múa, an bài như vậy, cũng không biết Thái Hậu nương nương hài lòng hay không."

Trên mặt Như Ý mang theo cười, hành lễ với Trần Mạn Nhu nói: "Nô tỳ xin nghe, Hoàng hậu nương nương an bài là lại chu toàn. Chính là, nô tỳ bất quá là người truyền lời, không dám vọng ngôn Thái Hậu nương nương, cho nên cũng không dám tùy ý nói gì với Hoàng hậu nương nương."

"Uh, ngươi trái lại là người cẩn cẩn thận thận." Trần Mạn Nhu nhìn nhìn nàng cười nói, quay đầu phân phó Lập Đông: "Đi đến hộp trang điểm của bản cung lấy hộp son lại đây."

Lập Đông lên tiếng, rất nhanh cầm hộp son đi ra. Trần Mạn Nhu tự mình đưa cho Như Ý: "Bản cung nhìn trên người ngươi trái lại mộc mạc, tuổi trẻ, trang điểm mới nhiều hấp dẫn, son này là Nội Vụ phủ mới đưa đến, bản cung còn chưa có dùng."

Như Ý vội vàng tạ ơn, Trần Mạn Nhu khoát tay: "Bất quá một chút vật nhỏ mà thôi, Như Ý cô nương đi một chuyến cũng là vất vả, Lập Đông ngươi tiễn Như Ý cô nương xuất môn đi thôi."

Chờ Như Ý cùng Lập Đông ra cửa, Trần Mạn Nhu mới nhịn không được bĩu môi, lão thái bà thực sẽ tìm việc, lúc này làm cái gì thưởng cúc yến? Nếu là trong yến hội, nàng trước mặt nhiều người như vậy mặt đề nghị phải phóng xuất Hiền phi, mình phai ứng đối như thế nào?

Nói không được? Đó là bác mặt mũi Thái hậu, nói không chừng sẽ bị mang tội danh bất hiếu. Còn đắc tội Trung Dũng bá phu nhân, lại nghiêm trọng chút, nói không chừng này vương phi gì đó, ấn tượng với mình cũng sẽ hỏng mất, ngày sau mình có thể phiền toái.

Nhưng là nếu nói được, người đó đi cùng Hoàng thượng cầu tình? Loại chuyện này, nàng có thể xuất đầu đâu? Lúc trước nhưng là Hoàng thượng chính miệng nói phải cấm chừng Hiền phi nửa năm, thế này mới hơn hai tháng, mình đi qua cầu tình không phải tìm bất mãn sao? Cho dù là Hoàng thượng cho mình mặt mũi, ngày sau mình bị ủy khuất, Hoàng thượng có thể ngốc không kỷ vì mình xuất đầu sao?

Tuy nói rằng nếu Hoàng thượng thực đáp ứng mình cầu tình, đối với mình mà nói đây là một chuyện rất có mặt mũi. Nhưng đối với Hoàng thượng mà nói, là một chuyện thật mất mặt, thánh chỉ của Hoàng thượng cũng có thể không đáng giá. Cho nên nói, mặt mũi nhất thời, đổi lấy ngày sau Hoàng thượng vắng vẻ, đó là việc kẻ ngốc mới có thể làm đi?

Xem ra, việc này vẫn là nhanh chóng nghĩ một biện pháp mới được a. Nếu có thể, mình cũng thật không muốn tham gia thưởng cúc yến này.

Trần Mạn Nhu càng nghĩ càng buồn bực, đem danh sách kia túm ra vo tròn trực tiếp ném tới bên cạnh nhuyễn tháp, thuận tay cầm châm tuyến tiếp tục là y phục cho khuê nữ bảo bối. Chờ thời điểm Lập Đông trở về, Trần Mạn Nhu đã không sai biệt lắm làm tốt một cái tay áo.

"Nương nương, nô tỳ hỏi qua, là sau khi Thiên Thanh bên người Hiền phi nương nương đi qua Từ An cung, Từ An thái hậu mới nghĩ đến thưởng cúc yến." Lập Đông có chút căm giận nói: "Hiền phi nương nương xem ra cũng không thành thật!"

"Nàng có thể thành thật mới là lạ." Trong lòng Trần Mạn Nhu hừ hừ hai tiếng, việc này, quả nhiên cùng Hiền phi thoát không được quan hệ.

"Nương nương, vậy hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Lập Đông có chút sốt ruột hỏi, việc này thật sự là Hiền phi khuyến khích ra, nói không chừng Hiền phi sẽ được phóng xuất, đến lúc đó, Từ An thái hậu duy trì Hiền phi, địa vị nương nương nhà mình có thể nguy hiểm.

"Ngô, hôm nay Hoàng thượng không đến đây?" Trần Mạn Nhu mang theo trung y nhìn nhìn, trên cổ tay áo lại thêu mấy đóa hoa đi, y phục tiểu hài tử thôi, chính là hoạt bát tiên diễm một ít mới tốt.

"Lưu Thành tổng quản không phái người lại đây nói." Lập Đông mân mân môi nói, không lại đây thông tri, thì phải là Hoàng thượng không đến.

Trần Mạn Nhu dừng một chút, chỉa chỉa cục giấy trên tháp: "Ngươi đi đem danh sách kia viết lại một lần, dựa theo thân phận địa vị mà viết, nên mấy phẩm liền viết mấy phẩm, đừng biến thành tôn ti cao thấp hỗn loạn."

"Là." Lập Đông đi qua cầm cục giấy kia, Trần Mạn Nhu bưng ly trà nhấp một ngụm nước còn nói thêm: "Để cho Lập Xuân cùng Lập Hạ dựa theo người danh sách viết bái thiếp, sau đó phân trình tự trước sau đưa đến các quý phủ, nói rằng Từ An thái hậu già đi, thích náo nhiệt, các nhà nếu có tiểu hài tử, đặc biệt là tiểu cô nương, liền mang lại đây."

"Nương nương?" Lập Đông có chút nghi hoặc, Trần Mạn Nhu khoát tay: "Đi thôi, nói như vậy, nhất là tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, Từ An thái hậu thích tuổi này, không thấy Đại công chúa đặc biệt được sủng ái sao? Nhị công chúa nhưng là so ra kém ngay cả một ngón tay của Đại công chúa."

"Vâng, nô tỳ tuân chỉ." Lập Đông không được nương nương nhà mình giải thích, trên mặt có chút nghi hoặc, bất quá thấy Trần Mạn Nhu không tính giải thích, nàng cũng không hỏi. Lại đợi trong chốc lát, thấy Trần Mạn Nhu không có gì phân phó, mới xoay người ra cửa, cho Lập Thu tiến tới hầu hạ, còn nàng lại đi tìm Lập Xuân cùng Lập Hạ viết bái thiếp.

Đến ngày buổi sáng hôm sau, một xấp bái thiếp mới xem như viết xong, nhóm phi tần trong cung là không cần đưa. Chỉ đưa ngoài cung, việc này giao cho người khác Trần Mạn Nhu cũng lo lắng, cho nên trực tiếp để cho Lập Xuân cùng Lập Đông đi.

Nên nói như thế nào, hai người này đều thông minh, cũng không cần đặc biệt dặn dò, cho nên Trần Mạn Nhu rất yên tâm.

Lập Hạ cùng Lập Thu lại đi thông tri phi tần các cung, phi tần đã ngoài tứ phẩm, bỏ Trần Mạn Nhu cùng Hiền phi bị cấm chưng, tổng cộng có hai mươi tư vị, Trần Mạn Nhu còn phải lo lắng này cúc hoa yến cần bày mấy bàn tiệc rượu.

Phân phó từng mục sự tình một đi xuống, thời gian một ngày cũng trôi qua.

Tới gần bữa tối, Lưu Thành lại đây truyền chỉ, nói là Hoàng thượng muốn lại đây. Trần Mạn Nhu kêu Tiểu tứ lại đây: "Ngươi đã nhiều ngày công khóa có chỗ nào nghi hoặc không rõ?"

Tiểu tứ nháy mắt mấy cái: "Không có a, mẫu hậu, tiên sinh vẫn khen ta thực thông minh, sau khi công khóa của ta làm xong tiên sinh phê chữa, có gì không rõ, ngày hôm sau tiên sinh sẽ nói cho ta."

Tuy rằng nói tiên sinh là xài chung, nhưng Tiểu tứ hiện tại xem như đích tử, tiên sinh tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua Tiểu tứ.

"Vậy ngươi nhanh chóng tìm vài chỗ không rõ." Trần Mạn Nhu phân phó, Tiểu tứ chớp chớp mắt: "Mẫu hậu, tìm làm cái gì?"

"Buổi tối phụ hoàng ngươi qua đến, ngươi thỉnh giáo phụ hoàng ngươi." Trần Mạn Nhu thấp giọng nói: "Phụ hoàng ngươi là người bác học đa tài, ngươi là con của hắn, hướng hắn thỉnh giáo, để cho hắn chỉ đạo ngươi công khóa là thực bình thường."

Tiểu tứ cũng thật sự là đứa nhỏ thông minh, ngẫm lại mình ngày thường thời điểm được Ngũ đệ thỉnh giáo cái loại vấn đề đều thỏa mãn hưng phấn, liền tự cho là hiểu được ý tứ Trần Mạn Nhu, không phải là vỗ mông ngựa phụ hoàng sao? Cái này có thể.

"Mẫu hậu ngươi yên tâm, đợi lát nữa ta nhất định hướng phụ hoàng thỉnh giáo công khóa, tiên sinh nói, phụ hoàng viết chữ rất khí thế rất đẹp, ta muốn thỉnh phụ hoàng chỉ đạo một chút." Tiểu tứ cười hì hì nói, Trần Mạn Nhu trạc trạc trán hắn: "Ngươi có chừng mực là tốt rồi, không thể quá mức dây dưa phụ hoàng ngươi."

"Mẫu hậu, ta có chừng mực." Xoa xoa cái trán, Tiểu tứ nhảy xuống nhuyễn tháp: "Vậy mẫu hậu ta đi về trước đọc sách a." Nói xong liền sôi nổi tiêu sái xoay người, Trần Mạn Nhu nhìn bật cười, quả nhiên vẫn là đứa nhỏ.

Để cho tiểu phòng bếp chuẩn bị món ăn Hoàng thượng thích ăn, nghĩ đến lúc trước Từ An thái hậu nói đến cua, Trần Mạn Nhu sai người cũng chưng mấy con, hoàng trang đưa tới đồ vật, không riêng gì Từ An thái hậu bên kia có. Vĩnh Thọ cung nàng, cũng có không ít.

Lại cho người chuẩn bị rượu hoa cúc, Trần Mạn Nhu mới đi phòng tắm tắm rửa thay y phục.

"Hoàng thượng." Trần Mạn Nhu vẫn đứng ở cửa chờ, thấy Hoàng thượng vào cửa, trên mặt lộ ra kinh hỉ tươi cười, lập tức liền đón đi qua. Hoàng thượng vội vàng đỡ lấy nàng không cho nàng hành lễ: "Như thế nào ở bên ngoài chờ?"

Vuốt mu bàn tay Trần Mạn Nhu lạnh lẽo, lại sờ sờ mặt nàng, đồng dạng lạnh lẽo, buổi tối tháng tám, độ ấm thực thấp.

Hoàng thượng nhíu mày, có chút không vui: "Như thế nào cũng không mặc thêm y phục? Nhìn xem, đều đông lạnh thành như vậy! Người hầu hạ đâu? Một đám đều chết hết sao?"

Đám người Lập Xuân lập tức quỳ xuống, Trần Mạn Nhu vội vàng ôm lấy cánh tay Hoàng thượng, bĩu môi mất hứng nói: "Hoàng thượng ngài như thế nào có thể tùy ý phát giận đâu? Lập Xuân các nàng rất để bụng với ta, ta chỉ là quá nóng vội ..."

Sắc mặt ửng đỏ, liếc mắt nhìn Hoàng thượng, sóng mắt lưu chuyển, tình ý đổ xuống, môi đỏ mọng kiều diễm hơi hơi chu, thủy nhuận trơn mềm, câu lòng người ngứa, hận không thể lập tức cắn một ngụm.

"Hảo hảo hảo, là trẫm không nên phát giận." Vợ chồng tiểu tình thú, Hoàng thượng vẫn rất thích ý phối hợp, lúc này nhéo nhéo lòng bàn tay Trần Mạn Nhu nói, lại quay đầu phân phó nói: "Đều đứng lên đi, lần này nương nương các ngươi lên tiếng còn chưa tính, không có lần sau!"

"Vâng, nô tỳ biết sai." Vài cung nữ cùng kêu lên đáp, Trần Mạn Nhu vừa lôi kéo cánh tay Hoàng thượng vào phòng, vừa khoát tay với vài cung nữ sau lưng. Sơ Vũ các nàng lập tức đi tiểu phòng bếp, Lập Xuân cùng Lập Hạ đi theo vào phòng hầu hạ, Lập Thu ra phía sau tìm Tiểu tứ cùng Tiểu ngũ, còn Lập Đông lại cầm hà bao đánh thưởng mọi người đi theo Hoàng thượng tới.

"Hoàng thượng vài ngày không có tới chỗ thiếp, thiếp nhưng là rất tưởng niệm Hoàng thượng." Trần Mạn Nhu lôi kéo Hoàng thượng ngồi ở nhuyễn tháp, chính nàng đứng ở một bên niết cánh tay Hoàng thượng, trong mắt có lo lắng: "Nhưng là tiền triều nhiều việc? Hoàng thượng cũng phải chú ý thân thể mới được."

"Uh, lúc trước gian người Khiết Đan lại xâm nhập biên cảnh, trong lòng trẫm phiền chán, cũng không đến thăm Mạn Nhu, Mạn Nhu đừng nóng giận." Hoàng thượng cười vỗ vỗ mu bàn tay Trần Mạn Nhu, Trần Mạn Nhu vội vàng nói: "Thiếp làm sao là loại người không biết nặng nhẹ? Hoàng thượng quốc sự làm trọng, thiếp còn càng cao hứng đâu."

Thấy Hoàng thượng nghi hoặc, Trần Mạn Nhu cười nói: "Phu quân của ta là nhân vật nổi tiếng thiên sử tài đức sáng suốt nhân quân, phụ thân hài tử của ta là người trong thiên hạ nhân nghĩa tán dày rộng thánh chủ, ta cao hứng đều còn không kịp, làm sao có thể sinh khí Hoàng thượng đâu?"

Hoàng thượng cười ha ha, đưa tay nhéo nhéo hai má Trần Mạn Nhu: "Mạn Nhu càng ngày càng biết nói chuyện, trẫm cũng thật cao hứng." Nói xong, quay đầu nhìn nhìn: "Hoằng Tuyên cùng Nghi Tuệ đâu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.