Chương trước
Chương sau
Không đợi Trần Mạn Nhu lo lắng xong, Từ An cung có người, người đến là Bình ma ma bên người Từ An thái hậu, Bình ma ma rất ít cười, lộ ra gương mặt gống như đầu gỗ vậy, thấy Trần Mạn Nhu cũng chỉ là có nề nếp hành lễ, sau đó nhắn dùm Từ An thái hậu : "Ai gia lớn tuổi, liền muốn ở gần người nhà mẹ đẻ một chút, Hiền phi sẽ ngụ ở Thái Cực điện đi."

Thái Cực điện là kế bên Vĩnh Thọ cung, Dưỡng Tâm điện cũng không phải là cùng Vĩnh Thọ cung nằm trên một đường thẳng, ở giữa có mở ra một chút. Mà Thái Cực điện, nằm ngay chỗ mở ra một chút kia, cùng Dưỡng Tâm điện cũng tính là kề bên.

Mà cạnh xéo Thái Cực điện, là Từ Ninh cung. Bên cạnh Từ Ninh cung, là Từ An cung. Nói cách khác, Thái Cực điện này trừ bỏ khoảng cách đến Càn Thanh cung không có tiện lợi như Vĩnh Thọ cung, khoảng cách đến Dưỡng Tâm điện cùng Vĩnh Thọ cung giống nhau, khoảng cách đến Từ An cung so với Vĩnh Thọ cung càng tiện lợi. Có thể nói là hậu cung trừ bỏ Vĩnh Thọ cung Cảnh Nhân cung, đây là cung điện có ưu thế nhất.

Đừng tưởng rằng khoảng cách đến Càn Thanh cung xa thì là hoàn cảnh xấu, Hoàng thượng nhưng là mỗi ngày đều đi Từ An cung thỉnh an. Mà Càn Thanh cung, không phải ai muốn đi là có thể đi. Cho nên nói, kỳ thật khoảng cách đến Từ An cung có vẻ gần, đây là chỗ tốt vượt qua Càn Thanh cung tương đối gần mà mang tới.

Trần Mạn Nhu xoa xoa trán, vừa đem nhân thủ đã chuẩn bị tốt phân đến Thái Cực điện, vừa lập tức phân phó, đem Cảnh Nhân cung phân cho Thục phi. Hiền phi chiếm lợi ích, Thục phi cũng sẽ không thể quá lạc hậu, phân phối công bằng mới là lựa chọn tốt nhất.

Thuận tiện đem Thẩm phi đưa tới Duyên Khánh điện, Kim phi đưa tới Bảo Hoa điện, Lý phi đưa tới Dực Khôn cung, Hoa phi đưa tới Chung Túy cung, còn lại chiêu dung chiêu hoa thì tùy ý an bài, cứ như vậy, vài chủ điện trong cung, liền toàn bộ an bài đầy. Nếu ngày sau ai muốn thăng chức, phải tiêu diệt trước một người mới được.

"Đi thỉnh Hoàng thượng đến đây." Trần Mạn Nhu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu phân phó nói. Minh tổng quản hiện tại đã là đại tổng quản của Hoàng hậu, thân phận địa vị cũng tăng lên không ít, loại chuyện chân chạy này, cũng không cần tự mình đi. Cho nên lập tức tìm Tiểu Hỉ Tử đến đây, phân phó hắn đi Càn Thanh cung.

Lúc này gần tới buổi tối, phỏng chừng Hoàng thượng cũng xử lý chính vụ không sai biệt lắm, cho nên Trần Mạn Nhu mới dám qua đi mời người. Nếu là buổi sáng, cho dù Trần Mạn Nhu có chuyện quan trọng hơn, cũng phải kéo dài tới buổi chiều, hoặc là trực tiếp đi xin chỉ thị của Từ An thái hậu.

Rất nhanh, Tiểu Hỉ Tử đã trở lại đáp lời: "Nương nương, tiểu nhân đã nói cho Lưu Thành tổng quản, hắn nói sẽ chuyển cáo Hoàng thượng."

"Uh, bản cung đã biết, ngươi đi tiểu phòng bếp nói cho Đới ma ma các nàng một tiếng, làm vài món ăn Hoàng thượng thích." Đới ma ma là chuyên môn quản tiểu phòng bếp, Trần gia thông qua vài thủ tục đem người đưa vào cung, mặt khác còn có hai đại cung nữ, một người tên là Sơ Vũ, tinh thông thực phẩm, một người tên là Sơ Tuyết, tinh thông dược lý, lúc này tiểu phòng bếp chính là thiên hạ của ba người này.

"Mẫu hậu, ta đã trở về." Trần Mạn Nhu vừa phân phó xuống, chợt nghe thấy ở cửa truyền đến đá đá đạp đạp tiếng bước chân, quay đầu liền nhìn thấy con trai nhà mình mang theo tiểu túi sách đã trở lại, phía sau hắn còn có hai nam hài tuổi không sai biệt lắm đi theo.

Lúc trước Trần Mạn Nhu đã gặp qua, là hai thư đồng của Tiểu tứ. Hai tiểu nam hài ở phụ cận, có nề nếp hành lễ với Trần Mạn Nhu, bộ dáng thập phần đáng yêu, Trần Mạn Nhu vội vàng đưa tay đem người kéo lên.

"Tiểu tứ hôm nay tại sao trở về sớm như vậy?" Xoay người, lấy khăn tử xoa xoa mồ hôi trên người Tiểu tứ, lại vội vàng hô: "Duệ Đức cùng Trình Viễn cũng nhanh đến lau mồ hôi, đỡ phải đợi lát nữa khí lạnh thổ tới đây lại bị cảm lạnh."

Nói xong, lại phân phó cung nhân bưng lên nước trà điểm tâm, Tiểu tứ ngoan ngoãn để cho Trần Mạn Nhu kéo áo đem mồ hôi trên cổ cũng lau đi, ngồi ở một bên tùy tay cầm điểm tâm: "Hôm nay tiên sinh bố trí công khóa, làm xong là có thể ly khai, chúng ta đều làm xong. Mẫu hậu, đây là điểm tâm Sơ Vũ tỷ tỷ làm sao? Ta muốn ăn điểm tâm hoa hồng kia."

"Yên tâm đi, lưu trữ cho ngươi đâu." Trần Mạn Nhu điểm điểm trán hắn, quay đầu phân phó: "Lập Xuân, ngươi đi phòng bếp đem điểm tâm bưng lại đây."

Lập Xuân vâng một tiếng, Trần Mạn Nhu lại nghiêng đầu nhìn Phong Duệ Đức cùng Bành Trình Viễn: "Hai người các ngươi i muốn ăn điểm tâm gì? Ta để cho các nàng đưa lại đây cho các ngươi."

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương, thần điểm tâm gì cũng đều thích ăn." Phong Duệ Đức ở bên trái cười hì hì nói, hắn là tôn thất, cùng so sánh với Bành Trình Viễn thì có thể tùy ý một ít, bộ dáng cũng là tròn tròn hết sức đáng yêu, Trần Mạn Nhu nhịn không được đưa tay nhu nhu đầu hắn: "Tốt lắm, đợi lát nữa chuẩn bị cho ngươi nhiều một chút."

Ánh mắt Bành Trình Viễn từ giữa mày đã có thể nhìn ra là một tiểu soái ca ôn nhuận như ngọc, lúc này chỉ cười cười nói: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương ưu ái, thần không kiêng ăn."

"Mẫu hậu, đường huynh quả thật là điểm tâm cũng đều thích ăn, Bành ca ca thích ăn điểm tâm mặn một chút." Tiểu tứ buông ly trà cười hì hì nói, Trần Mạn Nhu gật gật đầu nói: "Vừa vặn, ta cho người làm một ít tiểu tô bánh."

Lập Hạ ở bên cạnh thập phần thông minh, vội vàng đi phòng bếp phân phó một tiếng. Không bao lâu, Sơ Vũ liền bưng một cái khay tiến vào, ở trên để bốn loại điểm tâm, một loại là điểm tâm hoa hồng làm thành hình hoa hồng, một loại là điểm tâm hương sửa làm thành hình tiểu động vật, một loại là tiểu tô bánh làm thành hình lập phương, còn có một loại là điểm tâm, hoa quả làm thành hình trắng noãn tròn vo.

Tiểu tứ hoan hô một tiếng liền đi qua cầm điểm tâm hoa hồng, Phong Duệ Đức ở một bên kinh ngạc: "Tứ điện hạ, ngươi tại sao thích loại chỉ dành cho tiểu cô nương a?"

Bành Trình Viễn khóe miệng co rút, thọt thọt Phong Duệ Đức, Phong Duệ Đức cúi cúi đầu, thật cẩn thận nhìn thần sắc Trần Mạn Nhu, Trần Mạn Nhu chỉ làm như không thấy, quay đầu phân phó người đi bế Tiểu ngũ đến đây.

Mặt Tiểu tứ đỏ hồng, có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu: "Cái này ăn ngon lắm a, hơn nữa, ai nói cái này chỉ tiểu cô nương có thể thích? Ngũ muội muội ta cũng không thích ăn cái này, tiên sinh nói qua, thực sắc tính dã, ăn uống chi dục cũng là bản tính con người theo đuổi sự vật tốt đẹp, điểm tâm này làm rất đẹp, hương vị cũng ngon, ta vì sao không thể thích?"

Phong Duệ Đức đang muốn nói cái gì, chợt nghe thấy ở cửa truyền đến một thanh âm thanh thúy thúy: "Mẫu hậu, ca ca!"

Trần Mạn Nhu vội vàng đi qua bế Tiểu ngũ, Tiểu ngũ liếc mắt một cái liền thấy điểm tâm trên bàn, lập tức đưa tay: "Cao cao ~ "

Tiểu tứ cười hì hì lấy một khối điểm tâm đi qua: "Đến, ăn cái này, Tiểu ngũ để cho ca ca ôm một cái?"

Tiểu ngũ đưa tay bắt điểm tâm, vừa chuyển đầu nằm úp sấp trên vai Trần Mạn Nhu, Tiểu tứ vẻ mặt đáng thương: "Muội muội không thích ca ca sao? Vậy lần sau thời điểm ca ca ăn điểm tâm thì có thể không cần để lại cho muội muội..."

Vừa nói xong, Tiểu ngũ liền quay đầu, cười hì hì hướng Tiểu tứ đưa tay: "Ca ca ôm ~ "

Biến sắc mặt, Trần Mạn Nhu nhìn mà đổ mồ hôi, còn Phong Duệ Đức cùng Bành Trình Viễn bên cạnh lại là thấy mùi ngon, cùng nhau vây lại đây quan khán Tiểu ngũ làm nũng, Tiểu tứ luôn luôn đem muội muội xem như bảo bối, lúc này vội vàng khoe khoang với tiểu đồng bọn của mình: "Muội muội ta rất thông minh, tám tháng đã kêu ta ca ca, lúc này đã nói rất nhiều rất nhiều, đến, Tiểu ngũ, đây là Phong ca ca."

Tiểu ngũ mắt to hướng trên người Phong Duệ Đức nhìn nhìn, Phong Duệ Đức có chút ngượng ngùng xoay xoay thân mình: "Ngũ công chúa hảo, ta là Phong Duệ Đức, Ngũ công chúa thích ăn điểm tâm này sao?"

Nói xong, cũng từ trên bàn cầm điểm tâm đưa qua, Tiểu ngũ lập tức cười tươi, đưa tay nắm lấy điểm tâm, ngọt ngào hô: "Phong ca ca ~" tiểu tiếng nói nộn nộn, khuôn mặt nhỏ nhắn thiên chân khả ái, kêu đến Phong Duệ Đức đầu óc choáng váng.

Tiểu tứ lại quay đầu giới thiệu Bành Trình Viễn, Bành Trình Viễn thực thượng đạo, lập tức cho điểm tâm, dẫn đến Tiểu ngũ cũng ngọt ngào kêu ca ca. Trần Mạn Nhu ở bên cạnh nhịn cười không được, còn có chút không biết nói gì, khuê nữ này, cũng không biết giống ai, sẽ xem sắc mặt mà làm nũng, từ khi có thể nói chuyện lưu loát, đã đem Tiểu tứ dỗ xoay vòng.

"Trẫm ở bên ngoài cũng nghe thấy được tiếng cười, Mạn Nhu có chuyện gì cao hứng?" Đang cười, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm Hoàng thượng, Trần Mạn Nhu hoảng sợ, xoay người liền nhìn thấy Hoàng thượng đang vào cửa.

Một phòng người, vội vàng thỉnh an Hoàng thượng, duy độc Tiểu ngũ giơ cánh tay kêu: "Phụ hoàng ôm một cái." Chờ Hoàng thượng xoay người ôm lấy nàng, nàng lập tức lấy lòng đem ba khối điểm tâm của mình cống hiến một khối ra ngoài: "Tiểu ngũ giữ lại cho phụ hoàng, phụ hoàng ăn."

Thiên chân rực rỡ đáng yêu nhu thuận hiếu thuận hào phóng, trong lòng Hoàng thượng không chút nào keo kiệt dán nhãn cho tiểu khuê nữ, vừa tiếp điểm tâm vừa phân phó: "Đều đứng lên đi, Duệ Đức cùng Trình Viễn hôm nay tại sao đến đây?"

"Hồi phụ hoàng, tiên sinh để lại công khóa ngày mai, con muốn cùng đường huynh và Bành ca ca cùng nhau làm, cho nên xin mời bọn họ đến đây." Tiểu tứ vội vàng đứng lên, rất là cung kính đáp lời, Hoàng thượng nhìn động tác biểu tình của Tiểu tứ, trong lòng âm thầm gật đầu.

Nữ hài tử có thể làm nũng, nam hài tử lại hiểu quy củ.

"Uh, một khi đã như vậy, đêm nay Duệ Đức cùng Trình Viễn ở lại trong cung đi, trẫm phái người trở về nói cho phụ mẫu các ngươi một tiếng." Hoàng thượng quay đầu phân phó, Lưu Thành cung kính lui ra ngoài.

"Tiểu tứ lại đây, trẫm khảo công khóa của ngươi." Hoàng thượng ôm Tiểu ngũ ngồi ở thượng vị, quay đầu kêu Tiểu tứ, Tiểu tứ vội vàng đi qua, vẻ mặt định liệu trước: "Phụ hoàng thỉnh ra đề mục."

Trần Mạn Nhu thấy phụ tử bọn hắn nói chuyện mình cũng không chen miệng vào, đơn giản tiếp Tiểu ngũ qua, im lặng ở một bên nhìn.

Thật lâu sau, Hoàng thượng mới chấm dứt khảo sát: "Không tệ, công khóa đều nhớ rõ rất kỹ, chính là chĩ nhớ kỹ cũng không được, ngươi phải lý giải, biết những lời này là có ý tứ gì. Tiên sinh hôm nay bố trí công khóa gì?"

"Sao chép thiên thứ bảy Luận Ngữ ba lần, miêu hồng mười trang." Tiểu tứ cười đáp, thời điểm hắn đối mặt Hoàng thượng, cũng không có bao nhiêu khiếp đảm, may mà Trần Mạn Nhu mỗi ngày giáo huấn hắn rằng phụ hoàng đanh mặt là vì hắn suy nghĩ, cũng không phải ý tứ không thích hắn.

"Được rồi, lúc này còn chưa đến thời gian dùng vãn thiện, ngươi cùng Duệ Đức Trình Viễn đi làm công khóa đi." Hoàng thượng thực vừa lòng công khóa của nhi tử, hôm nay vốn không có phát biểu nhiều, hào phóng khoát tay, tỏ vẻ qua cửa.

Phong Duệ Đức cùng Bành Trình Viễn đều là thật cẩn thận thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng tạ ơn, đi theo Tiểu tứ xuất môn đi đến hậu điện.

"Hoàng thượng, nói đến công khóa của Tiểu tứ, thiếp ngược lại nhớ tới một chuyện." Trần Mạn Nhu nghiêng người rót một ly trà cho Hoàng thượng, Tiểu ngũ cũng sẽ nhìn ánh mắt, nhìn thấy lúc này Hoàng thượng rảnh rỗi, lập tức đưa tay muốn ôm một cái. Hoàng thượng cười tiếp nhận Tiểu ngũ, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"

"Tuổi Tam hoàng tử chỉ lớn hơn Tiểu tứ hơn nửa tuổi, Tiểu tứ cũng đã bắt đầu đi học, Tam hoàng tử bên kia..." Trần Mạn Nhu hơi có chút chần chờ hỏi, trên thực tế nàng thực không muốn hỏi, Tam hoàng tử dưỡng ở bên người Từ An, lẽ ra, là Từ An vì hắn mà suy tính. Nhưng là, lại nói như thế nào, Trần Mạn Nhu cũng là mẹ cả Tam hoàng tử, nếu một câu cũng không hỏi, liền quá thất trách.

Hoàng thượng trầm ngâm một chút, gật gật đầu đáp: "Trẫm sẽ nói chuyện này với mẫu hậu. Tiểu tam quả thật là đã đến tuổi, chính là hắn thân mình luôn luôn hư nhược, lúc Tiểu tứ vừa đến trường, mẫu hậu đã nói để cho Tiểu tam kéo dài một đoạn thời gian thì lại đi, cái này củng đã hai tháng, nếu là lại trễ, công khóa có thể theo không kịp Tiểu tứ."

"Uh, mặt khác còn có Nhị công chúa, lúc trước Đại công chúa là được... Được tiên hậu tự mình giáo dưỡng lớn lên, cũng không thỉnh tiên sinh. Mấy ngày trước đây thiếp thấy Nhị công chúa, cảm thấy lá gan nàng có chút nhỏ, Hoàng thượng xem có nên vì Nhị công chúa tìm một nữ tiên sinh hay không?"

Trần Mạn Nhu dừng một chút nói thêm, Hoàng thượng hơi nhăn mặt nhíu mày, trực tiếp đáp: "Trẫm sẽ nhìn xem, có người thích hợp liền tuyên tiến cung."

Thương lượng xong chuyện hài tử, nên thương lượng chuyện tiểu lão bà của Hoàng thượng. Trần Mạn Nhu đem an bài của mình nhất nhất nói ra, chẳng qua, nói một nửa Hoàng thượng liền khoát tay nói: "Ngươi là hoàng hậu, việc này ngươi làm chủ là được."

"Ngày mai Hiền phi tiến cung, Hoàng thượng đã có thể có thể mỹ nhân trong ngực." Trần Mạn Nhu hơi chút ghen tuông nói: "Chính là thân thể Hoàng thượng quan trọng hơn, nhưng..."

Nói một nửa lại không nói tiếp, chỉ u oán nhìn hai mắt Hoàng thượng, thấy thân mình Hoàng thượng đều tô. Loại chuyện Hoàng hậu ghen tuông này, hắn thật đúng là chưa trải qua. Tiên hậu rất hiền lành, nửa phần dấm chua cũng chưa ăn qua. Đến phiên này tiểu kiều thê, bộ dáng ghen tuông này ngược lại có một tư vị khác.

Hoàng thượng cười nhéo nhéo trong lòng bàn tay Trần Mạn Nhu: "Mạn Nhu là ghen tị? Nhiều năm như thế, Mạn Nhu còn không biết trẫm sao? Ngươi yên tâm, dù thế nào, trẫm cũng sẽ không lướt qua ngươi."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ân, về sau sẽ phân cho Hoàng thượng nhiều đất diễn một chút, hắn nhanh trở thành người qua đường Giáp ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.