Editor: Vi Hiền Nghi Beta: Vy Tu Nghi Lâm Thái phi chết nhanh như vậy ở trong mắt Hoàng thượng càng giấu đầu hở đuôi. Khi Hoàng thượng còn nhỏ chỉ nhận thức được Vương Thái Hậu là mẹ đẻ của mình. Hắn không thể chỉ dựa vào chuyện này mà kết luận. Quyển sách kia trong nhà Tĩnh phi, hắn đã sớm tìm được. Vương thái hậu có phải mẹ ruột hắn hay không đã không quan trọng. Quan trọng là Ngũ hoàng tử có phải con ruột hắn không. Nếu phải, Hoàng thượng còn niệm tình mẫu tử mà tha cho Thái hậu cùng Vương gia. Nếu không phải, thì Vương gia có tội đánh tráo huyết mạch hoàng thất, có ý đồ đoạt giang sơn Tiêu gia. Tru di cửu tộc cũng không quá đáng! Nhưng chuyện lớn như vậy, không thể chỉ dựa vào một bức thư hay suy đoán mà xác định được. Chỉ là, Hoàng thượng đã hoài nghi thì việc lập Ngũ hoàng tử lên làm Thái tử. Chắc chắc, hắn sẽ không đồng ý. Hôm qua, Hoàng thượng uống rượu có chút nhiều nên sáng dậy đầu bị đau. May hôm nay không cần phải tới triều. Hắn mừng rỡ nằm trên giường thêm chốc lát, thẳng đến khi Lý Già La gọi ra ăn sáng mới dậy. Hoàng thượng nghĩ, lời nói hôm qua hắn sẽ không hỏi lại. Như Quý phi nói, hắn tốt nàng liền tốt, hai hoàng tử càng thêm tốt. Cho nên hắn còn nghi kỵ gì nữa? Trên đời này, yêu thương con cái chính là bản năng của người làm mẹ. Ở trong lòng Hoàng thượng, Quý phi lại tiến thêm một bước nữa vào tâm của hắn. Lúc hắn hoài nghi Vương thái hậu không phải mẹ đẻ của mình, thì nàng ấy đã sinh cho hắn hai đứa con trai, cũng là người thân cận với hắn nhất. "Hoàng thượng, có món bánh bao nhân gạch cua, sủi cảo thủy tinh nhân tôm mà ngài thích đây này." Lý Già La bày đồ ăn lên cho Hoàng thượng. Sau đó, các bà vú ôm Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử xuống ghế. Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử thấy nhiều đồ ăn ngon nên ăn uống rất khỏe. Tam hoàng tử nói với Lý Già La: "Mẫu phi, con muốn ăn sủi cảo! " Tứ hoàng tử cũng nhìn mẫu phi, nói: "Con muốn ăn bánh bao gạch cua! " Lý Già La cười: "Sao các con lại thích ăn món mà phụ hoàng thích thế? " Hoàng Thượng nghe xong cười nói: "Thích ăn thì ăn nhiều vào, chúng ta không phải nuôi không nổi." Nhi tử có sở thích giống hắn, làm phụ thân hắn vui còn không kịp. "Hoàng Thượng chiều chúng quá." Lý Già La cười nói. "Cũng chỉ chiều nam hài tử khi còn nhỏ thôi. Chờ trưởng thành, bọn chúng phải đi học, đi làm, còn nhiều việc khác nữa. Trẫm tranh thủ những thời gian này mà chiều chúng. Nhưng dù là nuông chiều thì chúng cũng hiểu chuyện hơn người khác! " Đây là so con mình với con người ta, dù là Hoàng thượng cũng không ngoại lệ. Nhìn bọn nhỏ mà bi thương trong lòng hắn đều được thổi bay hết, tâm trạng Hoàng thượng lại tốt lên. Mặc kệ nói thế nào, Lạc nhi và Uyên nhi là con ruột hắn, có chúng thì hắn đã không còn nỗi lo nào nữa. Lý Già La ngồi xuống ăn cơm, Hoàng thượng gắp miếng cá hầm rược đặt vào chén nàng. Thường ngày Lý Già La thích ăn món này, Hoàng thượng vẫn nhớ kỹ. Cháo cá hầm rược là một lựa chọn không tồi, thường ngày Lý Già La ngửi thấy rất thơm, nhưng hôm nay ngửi lại cảm thấy khó chịu. Nàng thật sự nhịn không được, nôn khan. Hoàng Thượng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải ăn uống không tốt không? Người đâu, truyền thái y!" Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử cũng không ăn cơm, lo lắng nhìn mẹ:"Mẫu phi, người làm sao vậy?" Hổ Phách bên cạnh nhìn cảnh này,suy nghĩ. Chủ tử đã muộn vài ngày, chẳng lẽ...? Hổ Phách liền vui vẻ, cuộc sống gia đình của chủ tử luôn thật chuẩn, chắc lần này sẽ có tin vui. Trong khoảng thời gian này, Hoàng thượng ở Trường Xuân Cung nhiều hơn so với trước kia. Chủ tử cũng khỏe mạnh, nguyệt sự bình thường. Nếu hiện tại mang thai, thì cũng hợp lý. Lý Già La vội nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp không có chuyện gì. Ngài kêu các bà dẫn Tam hoàng tử cùng với Tứ hoàng tử đi đi." Lý Già La nghĩ đến tình trạng thân thể của mình, bản thân nàng cũng hiểu y thuật, chắc là do chuyện gần đây của Lâm thái phi nên có chút sơ sót. Nguyệt sự đã chậm mấy ngày, lúc đó nàng tưởng bình thường, nhưng hôm nay ngửi thấy mùi thức ăn mình thích nàng lại thấy ghê tởm. Suy đoán của nàng bảy tám phần là đúng rồi. Lý Già La nhỏ giọng nói bên tai Hoàng Thượng, mặt mày hắn lập tức hớn hở: "Tốt, thật sự là quá tốt!" Lúc này Quý phi lại mang thai, đối với hắn mà nói là một chuyện vô cùng vui mừng. Tất nhiên hắn hy vọng, con cái của mình sẽ ngày càng nhiều. Đặc biệt hắn đang hoài nghi chuyện Ngũ hoàng tử. Nếu Quý phi sinh cho hắn thêm một hoàng tử, vậy về sau hắn không cần phỉ lo lắng chuyện gì nữa. Dù Ngũ hoàng tử có là con của Vương gia, hắn cũng không tiếc nuối. Kết quả thái y lại đây bắt mạch, liền chúc mừng Hoàng thượng. Quả nhiên Quý phi mang thai, Hoàng thượng hòa phóng thưởng cho thái y cùng toàn bộ người ở Trường xuân cung. Võ Quý phi ở Trường Xuân cung lại có thai, tin tức này nhanh chóng truyền khắp hậu cung. Có người vui mừng có người sầu. Hạn đến chết hạn, úng đến chết úng*. Nữ nhân trong cung, ai mà chẳng muốn mang thai đứa con của mình. Nhưng đều không may mắn như vậy, nên người buồn bực vì không mang thai ngày càng thêm nhiều. *Hạn đắc hạn tử, lao đắc lao tử. Dịch nghĩa: Hạn đến chết hạn, úng đến chết úng (Kẻ thì không có gì, kẻ lại có quá nhiều.) Quý phi nương nương liên tiếp sinh hài tử. Chỉ mới trôi qua 2 năm mà nàng ta lại mang thai làn nữa. Nàng đã có Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử, nếu lần này lại sinh thêm hoàng tử. Làm sao phi tần càng các nàng không có đường sống. Chỉ là, Hoàng thượng thích ở Trường Xuân cung của nàng ta, thích nàng ta. Cũng không còn cách nào cả. Vương Vũ Lộ vuốt ve bụng nhỏ của mình, nàng không phải không muốn sinh con nhưng đã mấy năm trôi qua, bụng vẫn chưa có động tĩnh. Trước kia, Hoàng thượng khá sủng ái nàng, mỗi tháng tới cung nàng nhiều lần. Đặc biệt là khi phụ thân nàng lập công, số lần đến càng nhiều hơn. Nhưng vẫn không hoài thai được. Ban đầu vào cung, nàng được sủng ái hơn Võ Quý phi. Nàng ta lên được phân vị Quý phi chẳng phải là nhờ cái bụng hay sao? Sinh một lần liền thăng lên vài phẩm cấp. Khi đó bụng nàng không có động tĩnh gì nên mới bị Quý phi vượt mặt. Nhưng bây giờ, dù nàng mang thai cũng không đuổi kịp nàng ta! Chỉ không biết lần này, Hoàng thượng sẽ thưởng gì cho nàng ta! Chẳng lẽ thật sự muốn sắc phong làm Hoàng Quý phi? Nếu thật là vậy, chắc Hoàng hậu bên kia có thể náo nhiệt đây. Xuất hiện một Hoàng Quý phi đã có hai vị hoàng tử, địa vị Hoàng hậu rõ ràng bị nguy hiểm. Nàng chỉ cần ngồi một chỗ, xem hai người ngươi sống ta chết thôi. Nhưng nàng vẫn hy vọng mình sẽ được mang thai. Néu chỉ dựa vào sự lập công của phụ thân, thì sao có thể tồn tại mãi ở hậu cung được. Nàng đâu thể dựa vào người khác mãi. Khi Hoàng hậu biết Võ Quý phi mang thai, liền đến thăm hỏi. Triệu hoàng hậu tặng rất nhiều đồ bổ, cười nhìn Lý Già La nói: "Ngươi là có phúc khí, dưỡng thai cho tốt rồi sinh ra một tiểu hoàng tử." Người khác muốn nhìn nàng cùng Quý phi đấu đá lẫn nhau. Nhưng kỳ thật không phải, nàng đã sớm lựa chọn cách hài lòng. Nên tất nhiên sẽ hy vọng Võ Quý phi ngày càng tốt, đã năm sáu năm nay, chẳng lẽ nàng không nhìn ra bản chất con người Võ thị. Nếu thật vậy, thì lâu nay nàng làm Hoàng hậu chỉ như cái vỏ rỗng. Võ Quý phi đối với Hoàng hậu cũng rất tôn kính. Căn bản không giống người khác bàn tán, muốn mơ ước vị trí Hoàng hậu. Thời điểm nàng tuyệt vọng, điều đầu tiên nàng nghĩ đó là nếu nàng bị phế đi, tốt nhất cứ để Võ thị lên làm Hoàng Hậu. Như vậy, thì nữ nhi nàng mới có cuộc sống được thoải mái bình an. Còn nếu để nữ nhân Vương gia lên làm Hoàng hậu, nàng chết không nhắm mắt. Võ Quý phi không mềm yếu, chỉ là người không khinh ta, ta không khinh người. Điểm này nàng hiểu rõ. Nếu mỗi ngày nơm nớp lo sợ cái ghế Hoàng hậu bị cướp mất. Thì lúc đầu Võ Quý phi mang thai nàng đã lo lắng, chứ không phải đợi tới cái thai thứ 3 này mới bắt đầu tính toán đâu. Mấy năm gần đây, tâm Hoàng thượng đã đặt trên người Võ Quý phi, cho nên nàng không cần phải ghen tuông. Nàng chỉ cần giữ khuôn phép, Hoàng Thượng vẫn sẽ để cho nàng làm Hoàng Hậu. Cho nên, những phi tần nào muốn nàng cùng Quý phi đấu đá, thì sẽ thất vọng đây. Nàng sẽ không làm chuyện hại người mà không ích lợi. Huống chi, nàng không giống như Vương Hiền phi, yêu phải sống chết giành giật. Thấy Hoàng thượng sủng ái nữ nhân này liền toan tính người ta. Bản thân nàng đã không thể sinh, vì lúc sinh An nhi thân thể liền hao tổn. Nên lúc ai sinh con, nàng đều không vui nổi, cuộc sống này quá mệt mỏi. "Đa tạ nương nương" Lý Già La nói, nàng đối với Hoàng hậu không có ý đối phó nào. Kỳ thật, làm Hoàng hậu thì có gì tốt, một đống chuyện trong cung chờ xử lý, mỗi chuyện đều không phải chuyện nhỏ. Nàng ở phân vị đã đủ cao rồi, chỉ cần Hoàng hậu không ngáng chân. Cuộc sống nàng liền hoàn hảo. Hoàng hậu để ý vị trí nàng ta, nàng lại để ý sự hưởng thụ, hai người vừa vặn bổ sung cho nhau. Hoàng thượng chỉ cần kính trọng Hoàng hậu, nàng ta sẽ không có cớ hãm hại nàng. Sau khi Hoàng hậu đi thăm Quý phi, các phi tần khác đều tìm thời gian thích hợp đi Trường Xuân cung tặng quà. Võ Quý phi không nhất định phải coi trọng món đồ của các nàng nhưng nếu các nàng không đi thì không được. Nên mọi người đều tặng quà, ai không tặng sẽ bị người chê cười keo kiệt. Chẳng qua trong cung có vài người không được sủng ái, thường ngày cũng gian nan. Lý Già La tặng quà đáp lễ, ít nhất tốt hơn đồ vật bọn họ đưa qua. Có mấy Mỹ Nhân thu được thứ tốt của Quý phi. Đồ vật này đủ cho các nàng chống đỡ một thời gian. "Khó trách Quý phi nương nương được sủng ái. Đưa quà đáp lễ thật hợp tâm ý người." Nàng thiếu nhất là tiền bạc, may mắn Quý phi nương nương tặng cho nàng ít vàng bạc. Hiện tại thì tốt rồi. Những Mỹ nhân này đã ở trong cung ngu ngốc mấy năm nay. Dù muốn được sủng ái cũng không tranh lại Quý phi. Lúc vào cung ai mà không nghĩ muốn tranh sự sủng ái của Hoàng thượng, không chừng còn có thể bay lên làm Phượng Hoàng. Khi đó tuổi trẻ dã tâm bừng bừng. Nhưng đã mấy năm trôi qua, số lần gặp mặt Hoàng Thượng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những dã tâm ấy đã mai một đi không ít. Đương nhiên, có vài người còn chưa chết tâm. Cảm thấy cơ hội sẽ xuất hiện với mình, đến lúc đó Hoàng Thượng sủng hạnh mình, sau đó có thể thăng phân vị, sau đó nữa sẽ trở thành nữ nhân được sủng ái nhất hậu cung. Đức phi mang nhị công chúa đến thăm Quý phi. Đức phi là một nữ nhân dịu dàng, không có xung đột lợi ích với Lý Già La, giọng nói từ tốn ấm áp nói chuyện với Lý Già La chốc lát. Sau đó, có người bẩm báo Vương dung phi và Vương thục Viện đến. Lý Già La bình tĩnh mời người vào. Biểu tình Đức phi vẫn bình thường, nàng ở lại không đi. Nàng là Đức phi nằm trong bốn phi, dù là Vương dung phi tới, thấy nàng còn phải hành lễ. Vương dung phi cùng Vương thục viện tiến vào hành lễ Quý phi và Đức phi, Vương dung phi cười nói: "Bây giờ muội muội mới có thể lại đây chúc mừng tỷ tỷ, mong tỷ tỷ không trách tội." Lý Già La:" Chỉ cần các ngươi tới ta đã vui rồi. Tới chỗ ta đừng khách khí." Vương dung phi cười:" Chúng muội muội tới đây cũng dính may mắn của tỷ. Chỉ cần tỷ tỷ không chê, các muội liền tới quấy rầy." Đức phi mỉm cười: "Người mang thai, cần yên tĩnh. Chúng ta có thể không quấy rầy thì tốt hơn." Vương dung phi nghẹn lời, nhưng nàng nhanh chóng nói: "Cũng đúng, là muội muội suy nghĩ không chu đáo. Chờ Quý phi tỷ sinh xong, chúng muội lại tới." Vương thục viện cũng nói:" Dung phi tỷ tỷ nghĩ sao nói vậy, không phải có ý xấu đâu ạ." Vương dung phi cùng Vương Thục Viện ngồi một lát rồi đi, Đức phi cũng rời đi theo. Lý Già Là suy nghĩ. Xem ra, Vương dunh phi cùng Vương thục viện có quan hệ với nhau rồi. Sau khi Đức phi trở về liền thay đồ. Nghĩ đến chuyện hôm nay, nàng lắc lắc đầu. Trong cung, hôm nay người ta tốt với ngươi nhưng ngày mai cũng có thể tệ bạc với ngươi. Nơi này, không có cái gì là bền vững. Vương thái hậu nghe tin Quý phi mang thai, tỏ ra rất vui vẻ. Tặng rất nhiều đồ bổ, khen nàng ta có công sinh dục, hy vọng có thể sinh ra một vị hoàng tử. Nhưng lời này có bao nhiêu thật lòng, chỉ người trong cuộc mới biết. Vương thái hậu nói chuyện với Vương thục viện: "Có vài người có phúc khí. Nữ nhân Vương gia chúng ta, thiên thời địa lợi nhân hòa đều có nhưng cũng không sinh được hài tử, không phục cũng không được! Cũng chỉ có thể nuôi con người khác." Vương thục viện thở dài: "Người đừng nói vậy, Hoàng thượng là do chính người sinh ra. Dù Quý phi có phúc khí đến đâu cũng không bằng người. Nếu nàng ta không dính phúc khí của người thì sao có thể sinh ra hoàng tử? Cho nên, cháu gái thấy cô mới là người phúc khí nhất trong cung." "Đến đường tỷ cũng không có mệnh kia, vẫn chỉ có thể nhận con người khác. Nhưng Ngũ hoàng tử do con nuôi từ bé, con đối tốt với hắn thì cả đời này con vẫn có thể trông cậy." Vương thái hậu: "Khổ cho con, chỉ cần sau này có đồ tốt nhất, ai gia nhất định sẽ bắt lấy cho con." Dù sinh nhiều hoàng tử cũng vô dụng. Có nhà mẹ đẻ bên ngoài đẹp nhưng bên trong rỗng, chỉ dựa vào sủng ái của Hoàng thượng, còn có thể ở trong cung đầu cao hơn người. Nhưng trên triều đình, không thể dựa vào mấy thứ này. Vương gia có nhiều người quen biết, thân cận. Họ đều sẽ vì Vương gia mà giúp đỡ. Một nữ nhân chỉ có sự yêu thích của Hoàng thượng, thì mãi cũng chẳng thuận buồm xuôi gió. Triệu Hoàng hậu đề nghị sắc phong Võ Quý phi làm Hoàng Quý phi. Tin này lan truyền, hậu cung liền oanh động. Phân vị Hoàng Quý phi cũng có thể nói là phó Hoàng hậu, trừ bỏ có kim sách, còn có thêm kim ấn, chỉ thấp hơn Hoàng hậu một bậc. Dù là bốn phi, cũng chỉ có kim sách chứ không có kim ấn. Đừng xem thường kim ấn này! Có kim ấn đồng nghĩa với việc có thêm quyền lợi. Như có thể hỗ trợ Hoàng hậu, nếu vắng mặt Hoàng hậu thì chỉ cần kim ấn của Hoàng Quý phi cũng có tác dụng. Cho nên trong lịch sử, sắc phong Hoàng Quý phi đều phải suy nghĩ cẩn thận. Không vì yêu thích hoặc không còn cách nào thì tuyệt đối sẽ không có Hoàng Quý phi làm Hoàng hậu thêm ngột ngạt. Thế nhưng Hoàng Hậu lại tự mình thỉnh Hoàng thượng sắc phong. Thật khó tưởng tượng! Hoàng hậu không sợ, một khi Võ thị làm Hoàng Quý phi, vị trí nàng ta liền nguy hiểm hơn sao? Một người sinh hoàng tử, một người sinh công chúa, người sau tất nhiên bất lợi hơn. Triệu hoàng hậu điên rồi sao? Tự mình cho địch nhân lợi lớn như vậy. "Nàng ta không điên, phải là thông minh mới đúng. Chờ Hoàng thượng nói, còn không bằng chính nàng ta chủ động. Như vậy, Hoàng thượng sẽ cảm thấy nàng ta hiểu chuyện. Có một Hoàng hậu hiểu chuyện thì sao hắn lại muốn phế bỏ chứ. Quý phi còn phải cảm tạ biết ơn nàng ta, nếu về sau Võ thị có tâm lật đổ Hoàng hậu. Thì người đời đều sẽ nói nàng ta bất nghĩa. Nên ta mới nói. Hoàng hậu của chúng ta thật thông minh." Vương Vũ Lộ thổi móng tay vừa sơn của mình, nhàn nhạt nói. Đây gọi là lấy lui mà tiến, dù Hoàng hậu không đề nghị. Thì Hoàng thượng vẫn sẽ tấn phong cho Võ Quý phi, mặc kệ phong danh hào dễ nghe thế nào, còn không bằng trực tiếp phong làm Hoàng Quý phi. Nếu đã thế, còn không bằng Hoàng hậu tự nói ra. Khó trách, dù Hoàng hậu không con vẫn có thể an ổn ngồi ở vị trí này. Người thông minh biết khi nào nên làm cái gì. Tất nhiên Hoàng thượng cũng đã sớm muốn sắc phong Võ Quý phi làm Hoàng Quý phi. Bởi vì nàng ta có công sinh dục, bản thân hắn cũng thích nàng ấy. Nhưng nghĩ đến thê tử kết tóc là Hoàng hậu, những năm gần đây không có công lao vẫn có khổ lao. Sắc phong phải có Hoàng hậu đồng ý mới được. Không nghĩ tới Hoàng hậu lại chủ động đề ra, Hoàng Hậu nói: "Con người Quý phi như thế nào, thần thiếp biết. Người như nàng, mới xứng làm Hoàng Quý phi, danh chính ngôn thuận." Ngay cả vị trí Hoàng hậu nàng đều muốn nhường ra, tuy rằng lúc đấy ở thời điểm khó khăn. Chỉ là một phân vị Hoàng Quý phi, nàng cần gì sống chết không đồng ý, còn chọc Hoàng thượng không thích chứ? Tóm lại, càng rộng lượng càng đối với nàng có lợi. Hơn nữa, Vương gia như hổ rình mồi, hiện giờ chỉ cần lập nàng ta làm Hoàng Quý phi thì hoàng tử nàng ta sinh địa vị càng cao quý. Sau này dựa vào cái này thì danh chính ngôn thuận lập con trai nàng ta làm Thái tử. Vương gia muốn Ngũ hoàng tử làm Thái tử, cũng không phải chuyện dễ dàng. Nàng lại không dưỡng hoàng tử dưới danh nghĩa, nên phương pháp này là tốt nhất. Vương thái hậu tất nhiên không muốn Võ Quý phi làm Hoàng Quý phi. Nàng ta có mấy đứa hoàng tử, địa vị trong cung tôn quý, vậy Ngũ Hoàng tử của bà còn ưu thế gì nữa? Đương nhiên, lập thái tử không phải chỉ dựa vào nhà ngoại mà còn bằng địa vị, phân vị của người mẹ đẻ. Nói cách khác, con của Quý phi và con của Tài Tử. Vừa nghe đã biết rõ, tất nhiên con của Quý phi tôn quý hơn. Vương thái hậu biết nói chuyện này với Hoàng thượng là không có khả năng. Hắn đối với bà, không còn kính trọng như xưa, điểm này bà cảm nhận được. Nếu lúc này bà phản đối sắc phong Võ thị thì mẫu tử càng bất hòa. Vương thái hậu không hy vọng chuyện này xảy ra. "Sao ngươi ngu đến vậy, Hoàng thượng không nói sắc phong Võ thị kia. Thế nhưng ngươi lại tự mình đề nghị." Triệu phu nhân biết tin, lập tức tiến cung gặp nữ nhi. Trong lòng tức giận đứa con ngu ngốc này. Chưa gì đã vội vàng nâng người ta lên rồi! Cho nên gặp được nữ nhi, bà cũng không màng nàng là hoàng hậu một nước, mà đã bắt đầu oán trách. Chuyện lớn vậy, mà tự mình làm chủ. Tốt xấu gì cũng phải thượng lượng với người nhà. Triệu gia biết tin này, cũng không vui nổi. Triệu hoàng hậu: "Đây là chuyện của bổn cung, chẳng lẽ bổn cung không tự mình làm chủ được? Mẫu thân rãnh rỗi như vậy, không bằng cứ ở nhà vui chơi cùng mấy đứa cháu. Đừng nghe nói xong đã tìm bổn cung." Nếu không phải trong tộc có người nhiều lời, bằng không mẫu thân sẽ không lại đây. Triệu phu nhân:" Sao có thể chỉ là chuyện riêng của ngươi? Ngươi làm Hoàng hậu rồi liền không lo lắng sao? Chẳng lẽ ngươi không biết một Hoàng Hậu rớt đài, sẽ ra sao? Ngươi đọc qua sách sử, trong lịch sử có Hoàng hậu nào bị phế rồi mà còn bình yên tồn tại hay không? Ta là mẫu thân ngươi, tất nhiên không hy vọng ngươi bị gì. Nhưng sao ngươi lại đề nghị sắc phong Võ thị chứ?" Triệu Hoàng hậu:" Vậy theo ý mẫu thân thì bổn cung nên làm gì mới tốt đây? " Triệu phu nhân: "Nghĩ cách làm Hoàng thượng không đồng ý sắc phong nàng ta. Tóm lại, Võ thị không được làm Hoàng Quý phi. Bằng không, chúng ta đều không có kết cục tốt." Triệu hoàng hậu cười lạnh: "Mẫu thân muốn bổn cung lật lọng? Một Hoàng hậu như vậy còn tư cách gì yêu cầu người khác? Mẫu thân đừng nói gì nữa, bổn cung đã quyết thì sẽ không thay đổi! " Triệu phi nhân: "Nếu không thể thay đổi, thì ít nhất khi Quý phi sinh hài tử xong. Ngươi phải bắt lấy đứa bé ấy, ký danh dưới tên ngươi, đây cũng coi như danh chính ngôn thuận!" Đây là biện pháp tốt nhất, bà tin chắc Võ Quý phi sẽ vì tiền đồ nhi tử mà đáp ứng. Hơn nữa, Hoàng hậu chủ động đề nghị sắc phong nàng ta, đây cũng coi như ân tình. Triệu hoàng hậu cười lạnh: "Nếu là một phi tần nho nhỏ, người còn nói thế không. Mẫu thân muốn ta nuôi dưỡng hài tử của Quý phi sao? Người cho rằng, tay ta che trời được à. Nói vì ta suy nghĩ, thì ra là nghĩ như thế! Nếu ta thật sự muốn hài tử của Quý phi, thì còn đợi đến hôm nay sao?" Hoàng thượng không cho người khác ở Trường Xuân cung vì mấy hoàng tử. Rõ ràng, Hoàng thượng muốn Quý phi tự mình nuôi con. Nhưng mẫu thân lại muốn nàng nhận nuôi hài tử của Võ Quý phi, chỉ vì nàng đề nghị sắc phong nàng ta, quả thật buồn cười. "Mẫu thân, bổn cung làm Hoàng Hậu đã rất tốt rồi, không cần người khác khoa tay múa chân. Giờ các ngươi chỉ cần sống cho tốt, không cần nhúng tay gây chuyện gì, bổn cung đã rất vui rồi. Hoàng thượng chưa từng nói muốn phế Hậu. Bổn cung không hy vọng vì nhà mẹ mà Hoàng thượng nảy sinh ý muốn này. Nếu bổn cung có chuyện gì thì sao có thể để mẫu thân vào nói chuyện cùng bổn cung như thế này." Lần này Triệu Hoàng Hậu thật sự tức giận, nhà mẹ đẻ không thể giúp nàng chuyện gì, bây giờ còn muốn kéo chân nàng. Chỉ vì nàng không thể sinh con, chỉ vì nàng không cho tiểu thư Triệu gia vào cung. Vì vậy mà tất cả mọi người đều không nói lý lẽ sao? Trên thực tế, nàng đọc qua sách sử thì không có triều đại nào có 2 người cùng tộc mà ngồi vị trí cao cả. Đã làm Thái hậu, thì làm gì có Hoàng hậu cùng tộc chứ. Là một Hoàng đế, hắn sẽ không hy vọng thế lực nhà vợ quá lớn. Nói chi đâu xa, tiên đế chẳng phải có thê tử kết tóc là người Vương gia nhưng Thái tử phi là người Triệu gia sao. Còn không phải vì lo lắng thế lực ngoại gia tộc ảnh hưởng đến hoàng quyền sao? Đáng tiếc, một nữ nhân khôn khéo như Vương thái hậu lại không nhận ra. Tuy Vương thái hậu không nghĩ ra, nhưng người làm Hoàng hậu nàng đã thông suốt. May mắn nàng chỉ sinh công chúa, bằng không chính nàng không có tâm tư về ngôi vua thì nhà mẹ đẻ cũng sẽ có tâm tư, đánh cuộc một phen. Nói không chừng cả gia tộc sẽ diệt vong. Cho nên, nhìn An nhi sống bình an là nàng đã hạnh phúc lắm rồi. Ít nhất Triệu hoàng hậu nghĩ thế. Một cái công chúa, sẽ không tranh được vị trí kia. Nữ nhi chỉ cần tâm tính bình thản, sau đó tìm một đối tượng không tồi từ nhà mẹ đẻ hoàng tử thì nửa đời sau không lo không có ngày lành. Tội gì mà một hai tranh đến chết đi sống lại? Dù ai làm Hoàng đế, đến lúc đó nàng đều sẽ là Mẫu Hậu Hoàng Thái Hậu. Đặc biệt, Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu vẫn là người chừng mực. Nàng sẽ có cuộc sống thường ngày thoải mái, tuyệt đối có thể tốt hơn. Hoàng thượng muốn sủng ái ai, nàng là thê thì cần gì thứ đấy, chỉ cần hắn còn tôn trọng nàng là quá tốt rồi. Sủng ái chỉ có các phi tần cần mà thôi. Nói tới nhà mẹ đẻ, nàng đã từng đồng ý cho nữ nhân Triệu gia tiến cung. Nhưng khi nàng ta mang thai lại không yên phận mà còn hãm hại nữ nhi nàng. Chuyện đó xảy ra, nàng liền chặt đứt con đường sinh hoàng tử của nàng ta. Chỉ mới mang thai mà đã có dã tâm, đến lúc sinh thì nàng làm Hoàng hậu sao còn yên ổn được đây. Người Triệu gia không quan tâm ai làm Hoàng hậu, chỉ cần là nữ nhân Triệu gia sinh hoàng tử. Huống chi, một người sinh được hoàng tử và một người chỉ sinh được công chúa, thì ai mà lựa chọn người phía sau. Nàng cần gì mà lựa chọn làm mình không thoải mái? Hiện giờ, không có nữ nhân Triệu gia ở hậu cung mong muốn sinh hoàng tử, nên Triệu gia chỉ có thể dựa vào nàng. Bọn họ không nên coi nàng là đứa ngu, mà nói cái gì tất cả đều vì nàng mà suy nghĩ. Căn bản nàng không tin. Triệu phu nhân không thuyết phục được Hoàng hậu nên tức giận trở về. Thánh chỉ sắc phong Võ Quý phi làm Hoàng Quý phi hạ xuống, lần này ý của Hoàng thượng không cần đợi Võ Quý phi sinh xong mới tiến hành. Mà là trực tiếp sắc phong, mục đích làm Trường Xuân cung hãnh diện một ít. Lý Già La cảm thấy Quý phi và Hoàng Quý phi không khác nhau lắm. Tuy rằng, Hoàng Quý phi có thể mặc một ít màu sắc minh quang*. Nhưng đôi khi, Lý Già La thấy màu sắc minh quang kia còn không xinh đẹp bằng y phục thường ngày của nàng đâu. Nàng đã đứng đầu bốn phi, phía trên cũng chỉ có Hoàng hậu. Hiện giờ trở thành Hoàng Quý phi vẫn chỉ có Hoàng hậu ở trên, cùng trước kia không khác gì cả. Ngày cử hành sắc phong sắp đến, Đại Lý Tự* nhận được báo án. Có thể tới Đại Lý Tự báo án, một nửa đều là nhà quyền quý, bằng không Đại Lý Tự sẽ không xử lý những việc nhỏ nhặt. *Nơi chuyên xử lý các vụ án trong kinh thành ( Thuộc hình bộ). Người báo án thế nhưng là người bên nhà mẹ Quý phi. Nàng ta muốn cáo trạng phu thê Võ quận công hành hạ thị thiếp đến chết! Lời vừa nói ra, Đại Lý Tự khanh* lập tức thấy tiêu rồi. Nữ tử này lá gan thật lớn, dám cáo trạng cha mẹ Quý phi, còn trực tiếp tới Đại Lý Tự báo án. Hắn chắc chắn nàng ta muốn làm lớn chuyện. Sau đó Đại Lý Tự khanh nghĩ tới Quý phi sắp thăng làm Hoàng Quý phi. Nếu lúc này nhà mẹ có gièm pha, vậy Quý phi còn được làm Hoàng Quý phi không? * Người đứng đầu Đại Lý Tự. Nghĩ đến âm mưu này, Đại Lý Tự khanh đầu ứa ra mồ hôi lạnh! Một khi liên lụy tới hậu cung, chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì. Đặc biệt là liên quan đến Quý phi, vào lúc này dám gây bất lợi thì chỉ có vài người. "Mau phong tỏa tin tức, chuyện này không thể truyền ra!" Đại Lý Tự khanh cảm thấy gân đầu hiện lên rồi, chuyện này khó giải quyết đây. Nhưng đã không còn kịp, không biết ai truyền tin ra có người đến Đại Lý Tự cáo trạng phu thê Võ quận công hành hạ thị thiếp đến chết. Mọi người liền tụ tập đến coi náo nhiệt, nhiều khi bịt miệng người dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ. Chuyện đã công khai, liền không thể chặn lại bằng không chuyện càng khó khắn. Đại Lý Tự khanh mồ hôi lạnh ứa ra, chuyện này đã tới rồi. Mẹ nó, đứa nào chơi thiếu đạo đức thế. Muốn hãm hại hắn, nếu xử lý chuyện này không tốt, như vậy hắn không chỉ đắc tội Quý phi mà nói không chừng Hoàng Thượng cũng sẽ ghim hắn. Ai làm ra chuyện thiếu đạo đức thế này? Nhưng không xử lý thì không được. Đại Lý Tự khanh đi đi lại lại, phó thủ hạ kế bên nói: "Sao đại nhân không tìm người hỏi ý của Hoàng Thượng?" Chuyện liên quan đến nương nương trong cung, không thể nói làm thì làm được. "Ý của Hoàng thượng tất nhiên phải hỏi. Nhưng chuyện này đã lan truyền, bản quan thấy là có người cố ý làm. Mà có thể cố ý thì chỉ có vài gia tộc. Nhất là gia tộc kia, bản quan dám đắc tội sao?" Đại Ký Tự khanh nói là Vương gia cũng chính là nhà mẹ Thái hậu. Nói không chừng bọn họ giở trò, mục đích muốn Võ Quý phi không làm Hoàng Quý phi. Rốt cuộc, có cha mẹ giết người thật đúng là có vết nhơ trong cuộc đời. Đám nhà giàu, quý tộc ai mà chẳng từng giết hay hành hạ người, phải nói là rất bình thường. Tuyệt đối không có người lên Đại Lý Tự, nhưng nay lại có người lên còn cho mọi người biết, nhất định là cố ý! "Đại nhân, lúc này thuộc hạ thấy ngài phải lựa chọn lập trường, nếu ngài đứng ở bên kia thì liền xử theo pháp luật, truyền phu thê Võ quận công đến sau đó hảo hảo thẩm vấn, trực tiếp điều tra chân tướng." "Sao có thể?" Không phải sẽ đắc tội Võ Quý phi sao? Xử theo cách này, Đại Lý Tự khanh sẽ không làm. Quý phi tốt xấu cũng có hai hoàng tử, trong bụng còn có một cái. Đắc tội Quý phi, chờ về sau nhi tử nàng ta làm Hoàng Thượng, thì cả nhà hắn còn tốt sao? "Bên còn lại là nghĩ cách đem chuyện này áp xuống, nhìn ý tứ Hoàng thượng chúng ta liền nghe theo." Lập Thái tử, còn không phải xem ý tứ Hoàng Thượng sao? Đừng nhìn các triều thần nháo đến hung hăng, thật ra tâm ý lời nói của Hoàng Thượng mới quan trọng nhất. Hắn muốn truyền ngôi cho ai, phải có thánh ý của hắn, đến lúc đó viết xuống chiếu thư truyền ngôi, đương nhiên không thể có người buộc hắn viết, cho nên ý Hoàng thượng rất quan trọng. "Không như vậy, liền nghĩ cách đem sự tình cấp áp đi xuống, sau đó nhìn ý tứ củaHoàng Thượng, chỉ cần Hoàng Thượng không ngại, chúng ta liền nghe theo người." Võ Quý phi và nhà mẹ có quan hệ là không thể chối cãi, đám người kia dùng loại phương thức này hất nước bẩn lên người nàng ta. Thật đáng giận, nói không chừng Hoàng thượng còn tức giận đấy. "Đại nhân, dương đoạn bất đoạn phân thụ kỳ loạn*, thuộc hạ cảm thấy chuyện này đối với ngài chưa chắc tai họa, có thể đây là cơ hội để đại nhân một bước lên trời, chuyện này phải xem đại nhân làm thế nào! Hoàng Thượng gật đầu đáp ứng sắc phong Hoàng Quý Phi, lúc này, có người cố ý chơi xấu, ngài cảm thấy Hoàng Thượng sẽ vui nổi hay không? Mặc kệ sau lưng là ai, đều sẽ bị Hoàng Thượng trừng trị thôi." Đúng vậy, ý của Hoàng Thượng mới là quan trọng nhất, hắn là thần tử của Hoàng Thượng, không thể vi phạm ý tứ của người. "Ngươi nói rất đúng, tuy chuyện này đã truyền ra nhưng chưa chắc không có cơ hội trở mình. Bản quan sẽ bắt giữ nữ tử cáo trạng kia, sau đó tìm người hỏi chuyện. Mặt khác, ngươi tìm người báo tin cho nhà Võ quận công, để bọn họ tự tính toán." "Cái gì? Có người cáo trạng cha mẹ Võ Quý phi?" Uy Viễn Hầu cũng giật mình, ai có lá gan lớn như vậy, làm ra chuyện này, còn cho mọi người biết. "Phụ thân, nhi tử cảm thấy có người cố ý, mục đích quá rõ, không muốn Võ quý phi làm Hoàng Quý Phi. Chỉ cần cha mẹ Quý phi có vết nhơ, thanh danh Quý phi cũng không dễ nghe, đến lúc lập Thái tử, chỉ sợ mấy người thuộc phái thanh lưu cũng sẽ nói cảm thấy bất công!" Dương Phấn nói. "Hừ, chỉ mới lúc này liền có người kìm nén không được, Hoàng Thượng đang trong tuổi xuân mà có người lại suy nghĩ viễn vong, thật là không biết chừng mực!" Uy Viễn Hầu tức giận. "Chuyện này, ta tự mình đi gặp Hoàng Thượng, Võ gia bên kia ngươi cũng tự mình đi một chuyến, họ có yêu cầu gì thì trợ giúp, đừng cho người thừa cơ chui vào chỗ trống!" "Làm càn!" Hoàng Thượng biết chuyện này, tức giận đến nỗi ném nghiên mực. "Hoàng Thượng bớt giận! Thầnnghix là có người khó chịu khi Quý phi được sắc phong làm Hoàng Quý Phi, cho nên lựa chọn ngay lúc này làm khó dễ. Việc này nếu giải quyết không tốt, tuyệt đối sẽ có Ngự Sử buộc tội!" Uy Viễn Hầu nói. Hoàng Thượng: "Trẫm muốn sắc phong Hoàng Quý Phi, liền có người không hài lòng, có phải về sau trẫm muốn sắc phong Thái tử liền nói trẫm người bên cạnh trẫm không có đức hạnh? Trẫm là một Hoàng đế ngay cả ý của mình cũng không được làm chủ à!" Hoàng Thượng cười lạnh: "Việc này, mặc kệ là thật hay giả, trẫm chỉ cần đáp án. Nếu tất cả mọi người nháo chuyện lên thì nháo lớn hơn chút nữa cho trẫm, cho sự thật giải bày khắp thiên hạ. Trước nay trẫm cũng không tin, không có nhà mẹ đẻ tốt thì bản thân nàng ấy không phải người tốt." Xem ra Hoàng Thượng là muốn chống lưng cho Quý phi nương nương, trong lòng Uy Viễn Hầu hiểu rõ. Ngự Sử trước nay toàn bộ không phải chỉ một ý, có buộc tội người này, cũng có khen người kia! Cũng không biết ai ăn gan hùm mật gấu, lại nháo chuyện ngay lúc này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]