Edit: Như Sung Dung Beta: Nguyên Chiêu Nghi Nói đến chuyện Tín Vương Phi mang thai, đúng là có rất nhiều người hỏi thăm nên biết được. Mặc dù người bên ngoài không tiến cung, nhưng thật sự có kẻ vẫn đến Trường Xuân Cung xin quần áo. Còn có vài lão nhân bảy tám năm không sinh sản ở trong cung. Lý Già La không biết nói gì cho phải, mấy người này, Hoàng Thượng căn bản là không đi qua bên các nàng. Chẳng lẽ một mình các nàng có thể tự sinh con hay sao? Chẳng lẽ các nàng cho rằng có được quần áo, Hoàng Thượng sẽ bị hấp dẫn hay sao? Cái này cũng thật quá vớ vẩn. Tóm được cơ hội này, thời điểm Hoàng Thượng đến Trường Xuân Cung, vừa vặn có người đến cầu quần áo, Hoàng Thượng đã hung hăng răn dạy một hồi, nói là các nàng rảnh rỗi không có việc gì làm, lại làm những chuyện như vậy, trực tiếp xử phạt theo cung quy. Lời Hoàng Thượng nói ra là thánh ý, từ sau khi bị Hoàng Thượng răn dạy, trong cung không còn ai tới cầu quần áo, Lý Già La được thanh tĩnh không ít. Kỳ thật chuyện này, nếu tin là có thì có, không tin thì không có. Trên đời làm gì có loại phương pháp cầu con này? Hoàn toàn không căn cứ. Bất quá, bọn họ đa số là muốn dính một chút phúc khí mà thôi. Bởi vì Võ Quý Phi liên tiếp sinh được hai cái hoàng tử, đồ vật của nàng đương nhiên là có dính chút phúc khí. Vương Thái Hậu lại nói là vớ vẩn! Bất quá, Vương Thái Hậu cũng không có đi răn dạy Võ Quý Phi, bởi vì trong chuyện này Võ Quý Phi cũng không có làm việc gì sai trái, nếu răn dạy nàng vậy chính là đi gây sự vô cớ. Ai biết Vương Thái Hậu đang nói việc này quá vớ vẩn, Thừa ân công phu nhân Trần thị lại tiến cung tới bái kiến Thái Hậu. Đang nói được một lúc, thì Thừa Ân công phu nhân Trần thị bỗng ấp úng nói ra thỉnh cầu của mình. Vương Thái Hậu vừa nghe xong, nổi trận lôi đình. Thừa Ân công phu nhân tới là vì muốn cầu quần áo: "Nếu có thể được dính một ít phúc khí, cầu được rồi cũng sẽ thấy nhẹ lòng" Sở dĩ Thừa Ân Công phu nhân đến cầu Vương Thái Hậu, là vì cháu dâu nhà mẹ đẻ nàng tuy rằng sinh được bốn hài tử, nhưng đều là nữ nhi. Đến bây giờ nhà mẹ đẻ nàng vẫn chưa có đích tử, cho nên tẩu tẩu nhà mẹ đẻ nàng nghe nói Tín Vương Phi bụng nhiều năm không có động tĩnh, lại chỉ vì một cái áo của Tam Hoàng Tử mà một lần đã mang thai con trai, hóa giải đi nỗi buồn suốt nhiều năm từ khi gả vào Tín Vương Phủ của nàng. Cái này gọi là thà rằng tin có, chứ đừng tin không. Lần này, vị cháu dâu kia lại có mang, vừa nghe tin của Tín Vương phi liền đến Thừa Ân công tìm Thừa Ân công phu nhân, cầu nàng tiến cung. Nghĩ lại mọi chuyện, cũng chỉ cầu một bộ quần áo của Tam hoàng tử, tốt xấu gì cũng có thể làm vị cháu dâu kia an lòng. Ở dân gian cũng có một cách nói, đem quần áo cũ của tiểu hài nam đặt dưới gối, sẽ dễ dàng mang thai con trai. Huống chi, chuyện của Tam hoàng tử, trong Tín Vương phủ đã có người chứng minh rồi. Cho nên Thừa Ân công phu nhân liền mặt dày nói ra, dù sao cũng đâu có tổn thất gì, không phải sao? Vương Thái Hậu tức giận đến không chịu được, hai người này sao lại ngu xuẩn đến vậy, một hai bộ quần áo là có thể giải quyết chuyện này sao? Thừa ân công phu nhân Trần thị nhìn Vương Thái Hậu hồi lâu không nói gì, liền nói thêm: "Nương nương, cũng chỉ là một bộ quần áo, Quý Phi cũng là con dâu ngài, nếu ngài muốn, khẳng định nàng ta sẽ cho. Cháu dâu của thần thiếp liên tục sinh ra bốn nha đầu, nếu lần này vẫn là nha đầu, thì phải làm sao? Nếu như vậy Trần gia chúng ta chẳng phải sẽ không có đích tử?" Không có đích tử, tước vị sẽ không có người kế thừa, chẳng lẽ cho con vợ lẻ kế thừa, từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, đó là tổn thất rất lớn nha. Tuy rằng Thừa Ân công phu nhân biết Vương Thái Hậu kiêng kị Võ Quý Phi, ngày thường hai người này một chút xung đột cũng không có. Nhưng Vương Thái Hậu là mẹ của Hoàng Thượng, nhóm cung phi đương nhiên cũng phải kính nể vài phần. Cho nên Trần thị cảm thấy chuyện này rất đơn giản, nếu không phải nghe nói Hoàng Thượng đã lên tiếng không cho người đến tìm Quý Phi xin quần áo, thì nàng đã tự mình đi cầu. Sở dĩ đến cầu Thái Hậu, bởi vì lời nói của Thái Hậu đủ phân lượng. Cho dù Hoàng Thượng đã ra lệnh, nhưng chỉ cần Thái Hậu lên tiếng, tất cả đều không thành vấn đề. Vương Thái Hậu thấy Trần thị đang nhìn chằm chằm mình, chỉ có thể nhắm mắt lại, nói: "Ai gia đã biết." Vậy là Thái Hậu đã đáp ứng rồi? Thừa Ân công phu nhân tâm trạng cực tốt, vẻ mặt cũng không che được nét vui mừng, nhìn Vương Thái Hậu nói: "Nương nương, không bằng cầu nhiều một chút, đến lúc đó cũng cho Minh Nhã một bộ?" Trần thị đương nhiên hy vọng nữ nhi của mình cũng có thể một lần là được con trai. Vương Thái Hậu nghiến răng nghiến lợi, phải cố gắng lắm mới không chửi ầm lên. Nữ nhi nhà ngươi vĩnh viễn cũng không thể sinh con! Cho dù có một trăm bộ quần áo, cũng không sinh được! Vốn dĩ Trần thị muốn bà đi tìm Võ Quý Phi cầu quần áo, bà đã cảm thấy rất mất mặt, hiện tại còn nói mấy lời này. Vương Thái Hậu cố nén lửa giận: "Ở ngoài cung thì cũng thôi, dù sao cũng là tập tục. Nhưng trong cung này, Hoàng Thượng đã nói như vậy, chả nhẽ ngươi muốn Minh Nhã bị người khác để ý sao? Nàng vốn dĩ đang nuôi nấng Ngũ hoàng tử, lại vì vài lời nói khó nghe liền đi cầu mấy bộ quần áo, nếu để cho người khác thấy thì làm thế nào? Nói nàng không thích Ngũ hoàng tử, tất cả chẳng qua là muốn dựng tiếng tốt? Ngươi bảo sau này nàng làm sao đối mặt với Hoàng Thượng? Nếu Hoàng Thượng chán ghét nàng, còn có thể cùng nàng "sinh hài tử"?" Phi tần trong cung và nữ nhân ngoài cung giống nhau sao? Biết rõ Hoàng Thượng đã lên tiếng còn dám đối nghịch, đó là không đặt Hoàng Thượng vào mắt. Còn nữa, Vương gia cùng người bình thường giống nhau sao? Thừa ân công phu nhân Trần thị do quá quan tâm tiền đồ của nữ nhi, cho nên có cái cơ hội tốt, liền nghĩ làm sao để nữ nhi mình cũng có một phần. Nghe Vương Thái Hậu nói thế, cũng nhanh phản ứng lại, vội vàng thỉnh tội, "Là thần thiếp hồ đồ, sau này thần thiếp sẽ không như vậy nữa." Muốn sinh hài tử còn phải dựa vào tâm ý của Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng không thích, thì sinh hài tử có ích lợi gì? Chỉ cần Hoàng Thượng chịu thân cận với nữ nhi mình, tự nhiên sẽ có đứa nhỏ thôi. Hơn nữa bên cạnh nữ nhi mình còn có một Ngũ hoàng tử, Hoàng Thượng vì Ngũ hoàng tử, cũng sẽ thường xuyên đến thăm nữ nhi mình. Trần thị tiến cung là bởi vì cháu dâu tuổi đã lớn, sinh được bốn khuê nữ, thai này nếu không thành, như vậy rất có thể là sẽ không có đích tử, cho nên mới vội vàng như vậy. Trần thị cũng không phải muốn xin cho Vương Minh Nhã vài bộ quần áo, nữ nhân trong cung không ai là đơn giản, lỡ như làm hại nữ nhi mình thì phải làm sao? Người bên ngoài thì khác, bọn họ và người bên ngoài không thù không oán, đây còn là đường đường chính chính, kiểu gì cũng không thể giở trò xấu. Vương Thái Hậu để Trần thị đi thăm Vương Minh Nhã, lại hít vài hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh. Cảm giác khi mình đi cầu Võ Quý Phi, Vương Thái Hậu cảm thấy thật khó chịu. Cung ma ma nói: "Sao phải đi cầu? Ngài là mẹ của Hoàng Thượng, Võ Quý Phi tự mình đưa lên tới đó là chuyện thường tình. Dựa theo cách nói bên ngoài, ngài chính là mẹ chồng của Võ Quý Phi, mẹ chồng yêu cầu cái gì, thì Võ Quý Phi không phải nên ngoan ngoãn mang đồ đến đây?" Vương Thái Hậu là người sĩ diện, bà sợ khi mình đến đó cầu đồ, người trong Trường Xuân Cung sẽ biết, sau đó sẽ cười thầm trong lòng. Cho nên khi nghĩ đến việc này, Vương Thái Hậu lại buồn bực, yêu cầu này của Trần thị cũng không phải quá khó khăn, người ta đã đến tận cửa cầu, nếu bà cự tuyệt thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn. Nhưng là Trần thị có chút quan hệ với nhà mẹ đẻ bà, nếu từ chối thì có chút không tốt. Chuyện con nối dõi luôn luôn là chuyện lớn, nếu mình không đáp ứng xin giúp, sau này cháu dâu nhà mẹ đẻ Tần thị sinh được con trai, Vương Thái hậu vẫn có thể nói những lời đồn đãi về quần áo kia đều là vô căn cứ, dù sao cũng không liên quan đến bà. Cái chính là, lỡ như sinh ra một nữ nhi thì sao? Đây chính là vấn đề! Đến lúc đó nhà mẹ đẻ Trần thị không con nối dòng, chắc chắn sẽ trách tội lên đầu bà. Bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng nếu lúc trước Thái hậu mở miệng xin đồ, thì sẽ không có kết quả như vậy. Vương thái hậu đến lúc đó hiển nhiên là đắc tội người ta. Kỳ thật trong lòng Vương Thái Hậu cũng rất rõ ràng, tìm Võ Quý Phi cầu đồ vật, so với không đi cầu đồ vật, tuyệt đối là lợi lớn hơn hại. Đến lúc đó nếu thực sự không giống với suy nghĩ của bà, Võ thị đúng là người may mắn, nói không chừng người gặp xui xẻo là bà. Nhưng khi nghĩ đến chuyện đi tìm Võ thị cầu đồ, trong lòng Vương Thái Hậu lại không vui. Thôi, Vương thái hậu thầm nghĩ, nếu cứ mãi sĩ diện, khẳng định rất bất lợi với mình. Bà vẫn nên nói chuyện với Hoàng thượng, đến lúc đó Hoàng thượng đi tìm ai cầu đồ vật cũng không liên quan đến bà. Lại nói, nếu thật là đi cầu đồ, Võ Quý Phi sẽ dám chê cười bà sao? Nàng ta không muốn sống nữa mới dám chê cười bà. Vì thế thời điểm Hoàng Thượng tới Từ Ninh Cung thỉnh an, Vương Thái Hậu liền nói chuyện này với Hoàng Thượng. "Ai gia cảm thấy chuyện này là vô căn cứ, nhưng mợ ngươi đã đến cầu ai gia, tình huống nhà mẹ đẻ nàng là như vậy, ngươi cũng nên giúp người ta an ổn sinh hạ hài tử." Hoàng Thượng cười nói: "Nếu như sinh ra không phải đích tử, vậy mọi tội lỗi đều đổ lên đầu chúng ta?" Vương Thái Hậu vội nói: "Chuyện đó thì có gì lạ, chúng ta không phải là Tống Tử Quan Âm, thứ này cũng là do bọn họ chủ động muốn, cho bọn họ đã là ân điển đối với bọn họ, cũng đâu có ai cam đoan nhất định sẽ sinh ra đích tử? Nếu như có ai nói như vậy, ai gia sẽ không bỏ qua cho người đó. Tin tưởng Trần gia là người hiểu lý lẽ, bất quá họ cũng chỉ muốn được an lòng. Cháu dâu nhà mẹ đẻ của mợ ngươi bởi vì sinh ra bốn khuê nữ, lần mang thai này cực kỳ không ổn định, người đã gầy rất nhiều. Người Trần gia sợ nàng không đợi được đến ngày sinh, lại nghe được chuyện ở Vương phủ, cho nên mới bảo mợ ngươi đến cầu ai gia, coi như là làm việc thiện tích đức cho con cháu đi, nếu như về sau sinh con gái, lương tâm chúng ta cũng không có cắn rứt." Vương Thái Hậu thầm nghĩ, nhi tử này của mình, quả thật đã yêu thích Võ thị kia, đem mọi trách nhiệm đều đẩy cho người khác. Về sau nếu sinh ra vẫn là con gái, đều không liên quan đến mình. Kỳ thật là Đế Vương, ai dám trách tội? Có thể cho ngươi đồ vật, đã là ân điển. Hoàng đế chính là đang muốn nói rõ, đồ vật có thể cho, nhưng là cho đồ vật, các ngươi sinh nam sinh nữ đều không liên quan đến bọn họ. Nam nhân yêu thích, suy nghĩ vì một nữ nhân, Vương Thái Hậu đối với Võ thị càng kiêng kị. Nhưng khi nghĩ tới nhà mẹ đẻ Võ thị, Vương thái hậu lại yên tâm, một đứa con trai kế thừa cũng không có, thì lấy tư cách gì để so sánh với Vương gia? Hoàn toàn không có tư cách! Không nói tới môn sinh Vương gia khắp thiên hạ, nhóm đệ tử Vương gia ai cũng có tiền đồ, còn có các môn sinh cũ làm quan khắp cả nước. Võ gia sao, chỉ có một người làm Huyện thái gia, còn không biết là đang ở cái góc xó xỉnh nào, một chút trợ giúp cũng không có, không cản đường cản lối liền "A di đà phật". Hoàng Thượng và Vương thái hậu nói rõ ràng, sau đó đi Trường Xuân Cung, tìm Lý Già La lấy mấy bộ quần áo cũ của Tam hoàng tử. Lý Già La có chút kỳ quái, lúc trước Hoàng Thượng không phải nói, ai xin cũng không cho hay sao? Sao bây giờ lại muốn? Hoàng Thượng có chút dở khóc dở cười, nói: "Là mẫu hậu muốn, trẫm dù sao cũng phải cho mẫu hậu một chút mặt mũi, bà đã tự mình mở miệng, trẫm cũng không thể cự tuyệt, bất quá ngươi yên tâm, trẫm đã nói rõ với mẫu hậu, sinh nam sinh nữ, đều không liên quan đến chúng ta." Hoàng Thượng không phải sợ người nhà Trần gia tức giận, bọn họ cũng không dám, mà là sợ Thái Hậu làm khó làm dễ Quý Phi. Thái Hậu cũng đã mở miệng nếu chẳng thu được gì, đến lúc đó lại gây khó dễ cho Quý Phi. "Cũng chỉ là mấy bộ quần áo cũ, nếu mẫu hậu muốn, thần thiếp đương nhiên sẽ chuẩn bị tốt." Đương nhiên là không thể cho quần áo Lạc Nhi đã mặc qua, để Hổ Phách lấy một bộ quần áo mới đem đi làm thành cũ, lần này cũng giống với lần trước, Hổ Phách làm rất dễ dàng. Bởi vì sợ có người tới lấy, mà người đến lại là người không thể cự tuyệt. Cho nên Lý Già La đã âm thầm phân phó Hổ Phách làm cho tốt. "Hoàng Thượng, nếu Thái Hậu đã tìm ngài nói, vậy khẳng định là Thái Hậu không thích đến đây, nếu thần thiếp sai người đưa đến Từ Ninh Cung, Thái Hậu chắc sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Không bằng Hoàng Thượng sai người đưa qua đi?" Lý Già La nói. Hoàng Thượng nghe xong cười nói: "Việc này thì có gì khó, bảo Lưu Vĩnh Toàn tự mình đưa qua đi. Lưu Vĩnh Toàn, ngươi tới, đem quần áo này đưa qua chỗ Thái Hậu. Nhớ kỹ, trẫm muốn ngươi đích thân đưa." Lưu Vĩnh Toàn vội đáp ứng, sau đó liền mang quần áo kia đến Từ Ninh Cung. Hoàng Thượng cười nói: "Trẫm thật nên tìm Tín Vương tính sổ, bằng không sự tình sẽ ngày càng phức tạp." Để cho tất cả mọi người đều biết. Không phải người trong Tín Vương phủ tiết lộ ra ngoài, thì còn ai nữa? Mà Hồ thái thái ôm cháu ngoại mình, thích đến không chịu được. Tín Vương Phi ở cữ, Hồ thái thái cũng thường xuyên tới thăm nàng. Bởi vì Tín Vương Phi sinh con trai, Tín Vương đối Tín Vương Phi khá hơn nhiều. Nhìn thấy nhạc mẫu cũng là vẻ mặt ôn hoà, vốn dĩ đang muốn đến phòng thăm nhi tử của mình, lại gặp Hồ thái thái tới, Tín Vương liền lui ra ngoài. Tín Vương Phi đối với Hồ thái thái có chút tức giận, sao lại có thể đem chuyện này nói cho tất cả mọi người trong kinh thành biết. Trong kinh thành, có rất nhiều người tới Tín Vương phủ xin bộ quần áo kia, nếu không có Vương gia ra mặt đem bộ quần áo kia lưu trữ cho nhi tử mình, đã có rất nhiều người cùng tranh nhau một bộ quần áo mà đầu rơi máu chảy. Cho nên Tín Vương Phi bất mãn nói mọi chuyện với Hồ thái thái, phía mình xảy ra nhiều phiền toái như vậy, bên Quý Phi chẳng phải là càng phiền toái? Người ta đã giúp mình, mà mình lại đem nhiều phiền toái như vậy cho người ta, này đúng là không nên, nàng định sau khi ở cữ xong liền đi tìm Quý Phi thỉnh tội. Hồ thái thái biết tâm tư nữ nhi, nàng nói: "Nương làm như vậy, cũng là vì báo đáp Quý Phi. Ngươi nghĩ đi, cứ như vậy, tất cả mọi người đều nói Tam hoàng tử là người có phúc khí, về sau thời điểm lập Thái tử, cũng có thêm một cái lợi thế." Hồ thái thái đọc khá nhiều sách vở cũng biết cái gì là ý trời, Võ Quý Phi không có nhà mẹ đẻ làm điểm tựa, bà có thể giúp được việc gì liền giúp việc đó. Dù sao chuyện này cũng là thật sự, bà lại không có nói sai, hơn nữa nói ra, ngày tháng sau này của nữ nhi ở vương phủ càng tốt, sau này các yêu tinh ở Tín Vương phủ muốn hại cháu ngoại bà, cũng phải suy nghĩ lại, đây chính là phúc khí của Quý Phi nương nương mang tới. Các nàng tự nhiên sẽ kiêng kị vài phần, giảm được rất nhiều phiền toái. "Nương, nếu là Quý Phi không muốn, ngài như vậy không phải gây thêm trở ngại cho Quý Phi hay sao?" Tín Vương Phi nói. Hồ thái thái nói: "Lập Thái tử cũng không phải đơn giản như vậy, ta làm như vậy chính là tạo cho Tam hoàng tử một cái lợi thế, nếu ta cái gì cũng không làm, cơ hội này Tam hoàng tử làm sao có được? Hơn nữa, Quý Phi sinh được hai hoàng tử, nàng không tranh người ta tự nhiên cũng sẽ xem nàng là cái đinh trong mắt. Phía trước có Đại hoàng tử, không chỉ không có chỗ dựa mà còn là một con ma ốm; Nhị hoàng tử, nay ốm mai đau; Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử nói chỗ dựa chỉ có mẹ đẻ là Quý Phi thánh sủng không suy, ngươi cảm thấy người ta sẽ buông tha cho mẹ con nàng? Chúng ta đều biết đạo lý, Quý Phi sao có thể không hiểu? Chẳng qua hiện tại Hoàng Thượng còn trẻ, các hoàng tử còn nhỏ thôi, chờ thêm mười mấy năm nữa, ngươi xem đi, lúc đó mới chính thức bắt đầu. Chuyện này có lợi với Quý Phi và Tam hoàng tử, chúng ta có thể liền giúp, như vậy mới là báo đáp ân tình của Quý Phi." Hồ thái thái nói mấy lời này, đa số là nghe Hồ Hàn Lâm nói, hiện tại ở trước mặt nữ nhi, Hồ thái thái cũng không chút sợ hãi nào nói ra. Dù sao bà cũng đã làm, một chút cũng không hối hận. Nếu muốn nữ nhi và cháu ngoại được sống tốt, đương nhiên phải đứng cùng phe với Quý Phi nương nương. Còn nữa, thân thể Quý Phi tốt, nói không chừng về sau còn có thể sinh thêm mấy vị hoàng tử, khi đó càng có thể yên tâm. Quý Phi được Hoàng thượng sủng ái, có thể nói địa vị vững như bàn thạch. Nếu như Quý Phi thất sủng, còn có đến mấy hoàng tử chống lưng, cũng không sợ sau này sẽ sống cực khổ. Cái này, Hồ thái thái cũng không nói ra, miễn cho nữ nhi mình còn đang ở cữ lại nhọc lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]