Editor: Mai Thái phi. Beta: Thiên phi. "Hoàng Thượng, thần thiếp muốn gặp Hoàng Thượng, thần thiếp muốn gặp Hoàng Thượng!" Lưu Vĩnh Toàn nói: "Tĩnh phi nương nương, nô tài khuyên ngài vẫn nên ngoan ngoãn một chút, làm người ai không có lúc phải chết? Nếu nháo loạn khó coi, họa đến gia tộc, sẽ không còn đơn giản như bây giờ nữa. Nếu nương nương không lựa chọn được, nô tài có thể làm chủ thay nương nương, dùng rượu độc đi, chỉ đau trong chốc lát, mọi việc đều xong. Ngài xem thế nào?" "Lưu công công, cầu xin ngươi, ta muốn gặp Hoàng Thượng, ta thật sự có chuyện muốn nói với Hoàng Thượng, là chuyện rất gấp. Tổ phụ đã nói với phụ thân ta, sau đó trước khi ta tiến cung phụ thân nói cho ta biết, ta tuyệt đối không nói dối! Đối với Hoàng Thượng thật sự rất quan trọng!" Chỉ cần có thể bảo vệ mạng của mình, Tĩnh phi không để ý cái gì nữa. Lưu Vĩnh Toàn nói: "Lần trước ngài cũng nói gặp Hoàng Thượng, sao khi đó không nói?" Khi đó không uy hiếp đến mạng của mình, nàng còn có nhị hoàng tử, còn có kế hoạch của nàng, cảm thấy mình còn có thể trở tay. Ai ngờ, sự tình thành như vậy, nàng không muốn bị ban chết, nếu không nói, cái bảo mệnh phù sẽ không hiệu nghiệm! Bảo mệnh phù chỉ có cơ hội sử dụng một lần, nàng đương nhiên muốn đến lúc mấu chốt mới dùng. Lưu Vĩnh Toàn nói trong lòng, thật sự muốn cho Tĩnh phi này chết ngay lập tức. Nàng ta sao lại có nhiều chuyện như vậy, nếu nói với Hoàng Thượng cái gì đó, lại không chết, đây chẳng phải là người thật đáng ghét sao? Tĩnh phi này, ngay cả khi nhị hoàng tử chết cũng chỉ khóc một trận. Hiện tại lại cương quyết muốn bảo trụ tánh mạng của mình, loại nữ nhân này, trừ chính nàng ta thì không để ý đến ai. So với Quý phi nương nương, người ta vì đứa nhỏ của mình, cái gì cũng không để ý, cũng không sợ bị nhiễm bệnh, tự mình chăm sóc Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử. Đã biết nếu người lớn bị lây nhiễm sẽ dễ dàng tử vong hơn, nếu không tử vong, bị bệnh thuỷ đậu nói không chừng trên mặt sẽ để lại dấu vết. Một cung phi, trên mặt mọc đầy vết sẹo, mọi ân sủng đều sẽ không còn. Cho nên nói, người này thật không đáng để so sánh, Quý phi nương nương mới thực sự là một người nương tốt. Nếu đem so sánh, Tĩnh phi ngay cả xách giày cho Quý phi nương nương cũng không xứng. Lưu Vĩnh Toàn rất muốn cho Tĩnh phi nhanh chết đi, nhưng sự tình liên quan đến Hoàng Thượng, hắn không dám chậm trễ đại sự của ngài. Cho nên, hắn cho người trông coi Tĩnh phi, tự mình đi tìm Hoàng Thượng. "Có chuyện trọng đại gì? Trẫm nghĩ nàng ta lại nói dối rồi." Hoàng Thượng nói, với những chiêu trò của Tĩnh phi, hắn đã phiền chán lắm rồi. Lúc này, nàng ta còn muốn bảo mệnh? Hại chết nhị hoàng tử cũng không cảm thấy hối hận, không cảm thấy quá đáng sao? Một hung thủ giết người, còn muốn bảo mệnh, thật là buồn cười! Lưu Vĩnh Toàn nói: "Hoàng Thượng, nô tài thấy Tĩnh phi không giống nói dối, đúng là có chuyện quan trọng, nếu không phải, nàng ta cũng trốn không được, không cần phải nói dối." Chết ngay bây giờ hay chết muộn hơn một chút, cũng không có khác biệt lớn. Nếu Tĩnh phi dám giở trò, không phải nàng ta sẽ cũng chết sao? Về phần nàng ta muốn làm hại Hoàng Thượng, đó chính là nói giỡn. Trên tay Tĩnh phi không có bất cứ vật gây án gì, còn bị người vây quanh. Hơn nữa nàng ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, dùng vũ lực với Hoàng Thượng, thật không đáng nhắc tới. Cho nên, vì không muốn chậm trễ chính sự của Hoàng Thượng, Lưu Vĩnh Toàn vẫn khuyên Hoàng Thượng qua đó một chuyến. Hoàng Thượng đến chỗ Tĩnh phi, Lưu Vĩnh Toàn cho mọi người ra ngoài, hắn tự mình canh chừng ở bên ngoài, không để ai tới gần. Tĩnh phi đang bị trói, muốn dùng thủ đoạn đùa giỡn gì cũng khó mà làm được. Hoàng Thượng chán ghét nói: "Ngươi có chuyện gì, hiện tại có thể nói. Đừng nói lời vô nghĩa, trẫm không có nhiều tinh lực nghe ngươi nói những lời vô nghĩa như vậy." "Hoàng Thượng, thần thiếp biết một bí mật, là về Hoàng Thượng! Chỉ là nếu thần thiếp nói ra, cầu Hoàng Thượng tha mạng cho thần thiếp, cho thần thiếp đi Hoàng Giác tự lễ Phật cũng được!" Tĩnh phi cầu xin. Hoàng Thượng nói: "Ngươi cho rằng ngươi còn tư cách nói điều kiện với trẫm, ngươi không nói cũng được, trẫm cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian!" Hoàng Thượng xoay người muốn đi, Tĩnh phi vội vàng: "Thần thiếp nói, thần thiếp nói." Bây giờ Tĩnh phi mới biết, căn bản nàng ta không có tư cách nói điều kiện, chỉ có thể nói ra bí mật này, sau đó xem tâm tình của Hoàng Thượng. Nhưng nàng ta cũng có lá bài tẩy của mình. "Hoàng thượng, tổ phụ của thần thiếp là đại thần của tiên đế, từng giữ chức Đại Lý Tự Khanh. Trong mười mấy năm ông ấy tra án, có một lần vào nửa đêm, không biết người nào đưa cho ông ấy một quyển sách ghi lại việc chẩn mạch. Quyển sách ghi chép việc chẩn mạch của các cung phi. Như thế không có gì kỳ quái, chỉ là quyển sách này còn ghi lại một việc, đó chính là Hoàng Hậu nương nương bị cung hàn(*) nghiêm trọng, cần điều dưỡng lâu dài. Tổ phụ Thần thiếp nhìn thấy cái này, cảm thấy đại họa ngập đầu, bởi vì vào thời điểm đó, Hoàng Hậu nương nương đã sinh ra một đứa con. Khi Hoàng hậu nương nương nhập cung bị cung hàn nghiêm trọng, như vậy không có khả năng mang thai đứa nhỏ, nhưng khi đó lại sinh một đứa nhỏ. (*) Cung hàn: chứng Bào cung hư hàn trong y học cổ truyền, nguyên nhân do phú bẩm bất túc, hoặc phòng lao, sinh đẻ nhiều dẫn đến dương khí bất túc, bào cung mất sự nuôi dưỡng ấp áp, sự sinh hóa của khí huyết bất cập gây nên bệnh. (Trong trường hợp này Hoàng hậu bị "phú bẩm bất túc", không thể sinh con được) Hơn nữa, quyển sách chẩn mạch này, vì sao lại đến tay tổ phụ thần thiếp khi đó đang là Đại Lý Tự Khanh? Sau vài năm điều tra, Thái Y viện có mấy thái y cáo lão hồi hương, tổ phụ thần thiếp cũng không biết là ai đem quyển sách này đặt trên bàn của ông ấy. Sự việc quá trọng đại, tổ phụ chỉ có thể giấu trong lòng, chưa bao giờ dám nói ra, đến một ngày trước khi ông ấy mất đi, mới đem quyển sách này giao cho phụ thân thần thiếp, phụ thân thần thiếp cũng chưa từng lấy ra. Đến khi thần thiếp tiến cung, phụ thân vì để cho thần thiếp biết trong cung hung hiểm, đưa cho thần thiếp xem nó, sau đó lại cất đi." Hoàng Hậu nương nương của Tiên đế, chính là Vương thái hậu bây giờ. Bà ấy thế nhưng bị cung hàn nghiêm trọng? "Nói hưu nói vượn!" Hoàng Thượng quát lớn: "Tĩnh phi, ngươi vì mạng sống, cái gì cũng dám bố trí, trẫm nghĩ ngươi cũng không cần nói nữa, trẫm lập tức cho người đưa ngươi lên đường!" "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần thiếp không có nói sai, quyển sách kia thật sự là thần thiếp đã xem qua, ngài hãy tha thứ thần thiếp, thần thiếp lập tức tìm quyển sách đó cho ngài. Từ sau khi phụ thân thần thiếp mất, chỉ có một mình thần thiếp biết quyển sách đó ở nơi nào." "Ngươi dám uy hiếp trẫm? Ý của ngươi là, căn bản trẫm không phải là nhi tử của Thái Hậu, Thái Hậu cũng không phải mẫu thân của trẫm? Thật là chuyện nực cười, quyển sách kia chỉ là có người cố ý hãm hại, thế nhưng Tả gia các ngươi lại xem là một món bảo vật. Nếu muốn làm thành bảo vật, lúc trước khi phát hiện nó, sao lại không nghĩ tất cả biện pháp đưa đến chỗ của Tiên đế? Lại ngầm giấu đi, muốn đầu cơ kiếm lợi? Trẫm nói các ngươi thật biết tính toán. Tả gia có thứ này, cho nên đến thời điểm thích hợp, đưa một cô nương Tả gia vào cung. Người này chính là Tĩnh phi ngươi, sau đó sinh hoàng tử, đây là bước thứ nhất. Khi hoàng tử trưởng thành, đến lúc muốn lập Thái Tử, các ngươi liền đưa ra quyển sách kia, không phải uy hiếp trẫm thì là uy hiếp Thái Hậu, làm cho nhi tử của ngươi thuận lợi trở thành trữ quân(**). Quả nhiên là giỏi tính toán. Chỉ là trẫm e ngại loại mưu kế này sao? Trẫm thật muốn nhìn xem, có phải không có quyển sách của ngươi, trẫm sẽ không phải là nhi tử của Thái Hậu!" (**) Trữ quân là cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi Hoàng đế hay Quốc vương. (Theo Wikipedia) Tĩnh phi nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp nói là sự thật. Tổ phụ thần thiếp nói, năm đó là Vương gia một tay che trời, ông ấy căn bản là không dám đem chuyện này nói ra. Hơn nữa, ông ấy còn nói, hoàng thượng có thể là quân chủ, nếu nói ra, vậy thì đối với xuất thân của Hoàng Thượng có bất lợi, cho nên vẫn không lấy ra. Hoàng Thượng, ngài tha thần thiếp một mạng, thần thiếp tìm quyển sách kia cho Hoàng Thượng, sau đó Hoàng Thượng có thể dựa theo nó đi thăm dò, xem thần thiếp nói có đúng hay không. Chẵng lẽ Hoàng Thượng không muốn điều tra rõ chuyện này sao? Mấy chục năm nay nếu quả thật Hoàng thượng bị Thái Hậu che mắt, vậy mẹ đẻ của Hoàng Thượng là ai? Hoàng Thượng không muốn biết sao?" Hoàng Thượng nói: "Nói chuyện nhảm nhí! Trẫm tuyệt đối không tin chuyện như vậy, trẫm cũng không cần quyển sách gì đó! Lưu Vĩnh Toàn, vào đi!" Lưu Vĩnh Toàn nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nói: "Tĩnh phi không bằng lòng lên đường, ngươi đưa nàng một đoạn đường!" "Hoàng Thượng! Hoàng...!" Lời Tĩnh phi bị chặn lại, không thể lên tiếng nữa. Tĩnh phi tự cho là trong tay có vũ khí lợi hại, muốn dùng vào thời điểm mấu chốt nhất, nhưng đối với Hoàng Thượng mà nói, cho dù bí mật này là sự thật, cũng tuyệt đối không cho phép một phi tử biết. Cho nên Tĩnh phi nói càng nhanh, nàng ta lại chết càng sớm. Người Tả gia, tự cho đó là thứ tốt, nhưng đó lại là bùa đòi mạng của bọn họ! Nhưng nếu nói Hoàng Thượng không có chấn động, đó là không thể nào. Nếu Hoàng Thượng thật sự không phải là nhi tử của Vương thái hậu, như vậy một số sự việc có thể giải thích được. Vì sao Vương thái hậu luôn muốn cô nương Vương gia sinh hoàng tử. Nếu Hoàng Thượng thật sự không phải là do Vương thái hậu sinh ra, như vậy Hoàng Thượng không có quan hệ huyết thống với Vương thái hậu. Bà ta muốn một hoàng tử có cùng quan hệ huyết thống với mình, đó là chuyện rất bình thường. Hoàng Thượng nhớ tới rất nhiều việc khi còn nhỏ, Thái Hậu đối với mình tuy rằng cũng tính thân cận, nhưng đối với con cháu Vương gia lại thân cận hơn so với nhi tử là mình. Khi đó cảm thấy mình là hoàng tử, về sau cũng là Thái Tử, cho nên phải uy nghiêm, mẫu hậu mới yêu cầu nghiêm khắc với mình. Nhưng nếu như mình không phải nhi tử của mẫu hậu? Nếu quả thật là như thế, hắn cũng không vội tìm mẹ đẻ của mình, mà muốn suy nghĩ một chút nên làm gì bây giờ! Cho dù Vương thái hậu không phải là mẹ đẻ của mình, đó cũng là mẹ cả của mình. Không phải hắn không hoài nghi mình không phải là nhi tử của tiên đế, mà bởi vì hắn và tiên đế có năm sáu phần giống nhau. Cho nên hắn là nhi tử của tiên đế, đây là chuyện không thể nghi ngờ! Nếu mình là người Tiêu gia, vậy nên không sợ bị người khác nói là tu hú chiếm tổ chim khách. Về phần quyển sách kia, chính là không cần Tĩnh phi, hắn cũng có thể cho người của mình đi tìm. Cho dù tìm không thấy, cũng tuyệt đối không cho phép người khác biết, người Tả gia thật sự chỉ có tổ phụ và phụ thân của Tĩnh phi biết sao? Có lẽ vậy, bởi vì vài chục năm nay, không có bất cứ nửa chữ nào truyền ra ngoài. Hoàng Thượng cũng không cần lo lắng, bởi vì nếu như mình thật sự không phải là con thân sinh của Thái Hậu, như vậy người nên lo lắng hẳn là Thái Hậu. Nhi tử của Thái Hậu không phải do bà sinh, vậy thì vì sao muốn giả dạng thành do bà sinh? Bên trong này có thể có âm mưu gì hay không? Có phải năm đó Vương thái hậu hại người nào, sau đó đoạt nhi tử của người đó? Như vậy mẫu thân thân sinh của Hoàng Thượng là ai? Có phải bị Vương thái hậu hại rồi hay không? Chuyện này chỉ cần bị vạch trần, như vậy đối với Vương thái hậu mà nói, sẽ bị gièm pha, Hoàng Thượng là hắn không ảnh hưởng chút nào. Chỉ là đề phòng người Vương gia ra sức một kích. Đây là việc trước mắt Hoàng Thượng không muốn nhìn thấy, rất nhiều việc còn chưa được bố trí tốt, một khi loạn lên, thì toàn bộ sẽ bị rối loạn. Nếu chuyện này do người khác cố ý hãm hại, như vậy mình vẫn là nhi tử của Vương thái hậu, hết thảy đều như cũ. Nhưng trong lòng Hoàng Thượng, bất tri bất giác đã nghiêng về một bên. Chỉ là lòng người có thiên hướng(***),sẽ mọc rễ ở trong lòng. Hoàng Thượng cảm thấy mình không cần nóng nảy, hắn là cửu ngũ chí tôn, muốn tra cái gì còn không tra được sao? (***) Thiên hướng: khuynh hướng lệch về một bên, thường có tính chất tự nhiên. ( Theo wikitionary) Tả gia ở kinh thành hiện tại gặp xui xẻo, bởi vì Tĩnh phi nương nương mưu hại hoàng tự, cho nên bị ban chết. Mà Tả gia cũng bị liên lụy, trực tiếp bị đoạt tất cả chức quan, hơn nữa bị đuổi ra khỏi kinh thành, không triệu kiến thì không được vào kinh. Người Tả gia, được người hâm mộ bao nhiêu năm, nhưng xảy ra sự việc của Tĩnh phi, toàn tộc gặp tai ương. Nghe nói Tĩnh phi hại người, kết quả lại hại chết đứa nhỏ của mình, người như vậy thật là làm cho người ta phỉ nhổ. Tả gia thất hồn lạc phách rời khỏi kinh thành. Không bị lưu đày đã là may lắm rồi. Một gia tộc, vì một nữ tử có thể được vẻ vang, nhưng cũng có thể bởi vì một nữ tử, mà trở nên nghèo túng. Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử hết bệnh rồi, mỗi ngày đều an dưỡng. Khuôn mặt đầy thịt cũng đã trở lại. Sau khi Vương thái hậu biết tin tức này, cảm thấy có chút đáng tiếc. Nhưng rốt cuộc mình cũng là tổ mẫu của Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử, cũng phái Cung ma ma, tặng rất nhiều thuốc bổ, cho bọn họ tẩm bổ một chút. Cung ma ma sau khi trở về, nói với Vương thái hậu: "Nô tỳ nghe nói, Tiểu Lý Tử là cắn lưỡi tự sát, cũng không nói gì." Vương thái hậu cười lạnh nói: "Nô tài như vậy, có cũng được mà không có cũng không sao. Có thể được việc thì tốt nhất, không thành được cũng không liên lụy đến người khác, ai gia vốn cũng không coi trọng chuyện này." Trong cung, nô tài như vậy, Vương thái hậu an bài không chỉ ở Trường Xuân cung này. Thoạt nhìn, một chút cũng không làm người chú ý, mà cũng không được chủ tử coi trọng, không thu hút chút nào. Nhưng càng là người như vậy, càng dễ dàng có cơ hội, do đó cho một kích trí mạng. Cho dù bị phát hiện, cũng sẽ không tra ra người đứng phía sau, bởi vì căn bản không có chỗ để tra. Đối với Vương thái hậu mà nói, bà chưa từng cho người trong cung mình, hoặc là người Vương gia tiếp xúc với những thái giám như vậy. Đến thái giám kia cũng không biết chủ tử mình là ai, cho nên bắt được, thẩm vấn như thế nào cũng không ra được. Nhất là trước khi đưa vào cung, đã nói cho bọn họ, nếu không chịu được tra tấn, thì nên lựa chọn tự sát, đó mới là phương pháp giải quyết tốt nhất. "Bên Ngũ hoàng tử hết thảy đều tốt chứ?" Vương thái hậu hỏi. Cung ma ma nói: "Vương thục viện chăm sóc rất tốt, trắng trẻo mập mạp, đặc biệt làm cho mọi người thích." "Vậy thì tốt, người khác thích không quan trọng, Hoàng Thượng phải thích mới được. Ai gia chỉ ngóng trông, ngũ hoàng tử có thể mau mau lớn lên. Ai gia cũng có thể sống đến khi nhìn thấy ngũ hoàng tử lớn, như vậy, ai gia mới xem như được viên mãn." "Thái Hậu nương nương thân thể khoẻ mạnh, đương nhiên có thể sống đến khi ngũ hoàng tử thành tổ phụ." Cung ma ma cười nói. "Như vậy ai gia không phải là lão quái vật sao? Làm người sống quá ngắn cũng không được, sống quá lâu cũng không được, không duyên cớ bị người ta ghét. Vẫn là sống đến lúc nên sống, đó mới là vừa lúc." Vương thái hậu nói. "Nói với Vương thục viện, tiểu hài tử thân thể mảnh mai, mỗi ngày phải chú ý mỗi thỉnh thái y xem mạch, đừng cảm thấy phiền toái. Khi Ngũ hoàng tử trưởng thành, sẽ không cảm thấy phiền toái nữa." Cung ma ma tự nhiên vâng lời. Thái Hậu nương nương sợ Ngũ hoàng tử cũng giống mấy hoàng tử trước, nhiễm bệnh thuỷ đậu gì đó, khi đó sẽ thất bại trong gang tấc. "Ai gia nghe nói, Lâm thái phi thường xuyên đi thăm Ngũ hoàng tử?" Vương thái hậu hỏi. Cung ma ma thưa: "Từ sau khi Lâm Trang phi mất, Lâm thái phi rất đau đớn. Nhìn thấy Ngũ hoàng tử này, trong lòng mới có thể dễ chịu một ít." "Cũng phải, bà ta cũng là người có số khổ, nếu thích Ngũ hoàng tử, Minh Nhã lại có quan hệ tốt với Trang phi, thăm thì cho thăm đi, chỉ cần đừng nói ra thì tốt rồi." Vương thái hậu nói: "Nhiều thêm một người thương Ngũ hoàng tử, so với thêm một người hận hắn thì tốt hơn. Lễ tắm ba ngày và đầy tháng của Ngũ hoàng tử đều bởi vì Trang phi mất mà không tổ chức lớn, ai gia cũng không thể bạc đãi tôn tử của ai gi. Đến khi hắn đầy tuổi, nhất định phải tổ chức thật lớn. Cũng không thể vì sinh thần của hắn trùng với ngày mẫu phi hắn mất đi mà ủy khuất tôn tử của ai gia, người chết tất nhiên hi vọng người sống sẽ ngày càng tốt hơn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]