🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nàng đứng lên, hai mắt trong veo không một ẩn ý, nói: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp xin người để cho thần thiếp lần này làm chủ."

Hoàng hậu nghe xong liền không động tĩnh, thần sắc vẫn không biến sắc, nói: "Được. Bổn cung chỉ tò nò không biết Thận Hoàng Tần sẽ giải quyết như thế nào! Nghe nói muội đa mưu túc trí, cũng có dịp trổ tài cho các tỷ muội cùng xem."

Nàng ta tựa người ra sau chiếc ghế được phủ một tấm vải màu đỏ thêu chỉ vàng lấp lánh hình phượng hoàng đang tung cánh, thần thái không giảm chỉ ngày càng tăng.

"Còn phải xem mạng sống của Xuân Mai kia có được trọn vẹn hay không nữa..."

Thận Hoàng Tần cúi người hành lễ, biểu ý tạ ơn, sau đó sai người đem đến một chậu nước, một thỏi vàng, một thỏi bạc và một chiếc cân.

Trong khi các phi tần khác khó hiểu theo dõi nhất cử nhất động của nàng, nàng từng bước tiến đến Xuân Mai, nói: "Ngươi, đưa số trang sức ra cho bổn cung. Chẳng phải ngươi đã âm thầm đem theo trang sức của ta bên người hay sao?"

Xuân Mai giật mình, không ngờ dụng tâm của nàng ta lại bị vạch trần nhanh đến vậy, đành đưa ra một chuỗi dây chuyền vàng và một chiếc kim trâm hoa huệ làm từ vàng nguyên khối ra, sắc mặt trắng như thạch cao, làn da tái nhợt như tuyết nhuộm. Bần thần, không rét mà run.

"Ngươi, đến nhận mặt số trang sức ngươi cho rằng bổn cung đem ra ngoài cung đi!"

Hoàng Diệp sắc mặt lạnh nhạt, bờ môi cong lên đầy bí ẩn, như âm thần cười đùa trong lòng. Xuân Mai run rẩy đáp: "Dạ!"

Cô ta không biết có mất đi sự khôn ngoan hay thật tình chẳng có hay không, toàn chỉ vào những thứ được làm bằng vàng. Hoàng Diệp cười lên thành tiếng, đưa tay lướt nhẹ số trang sức đó. Hai chiếc vòng vàng chạm khắc hoa văn, một cây trâm đính đá hồng ngoc tủy, một cặp khuyên tai vàng đính trân châu và một chiếc lắc tay vàng óng ánh duềnh ngân vừa được Kim Uyển Phòng tặng cho.

"Xem ra ông trời đang giúp ta tẩy đi bụi bặm, ô uế!" - Nàng nghĩ.

Nàng nhìn Xuân Mai lần nữa, lại nhìn xung quanh, mọi ánh mắt mơ hồ đổ dồn về phía nàng. Không có gì phải sợ hãi, cây ngay không sợ chết đứng, công ký cũng đã nghiên về nàng.

Một thời gian trước đó, thái giám Phó Hôn thấy hôm nay Minh Trực không bận rộn như mọi ngày, chỉ ngồi xem lại sổ sách đã xem qua ngày trước, lại nhâm nhi tách trà thảo mộc trong sảng khoái. Chàng liền nói: "Hoàng thượng, hậu cung đang có chuyện, liên quan đến danh dự của Thận Hoàng Tần nương nương."

Hoàng thượng ngưng việc xem sổ sách, hỏi: "Chuyện gì?"

Phó Hôn thật thà trả lời, trên tay nâng niu thanh gỗ: "Dạ, có một tỳ nữ tên Xuân Mai bảo Thận Hoàng Tần ăn cắp trang sức trong cung, lén lút đút lót về cho nhà mẹ. Hạ thần thấy việc này không phải chuyện nhỏ, e là hoàng thượng nên đến đó một chuyến. Dù sao người cũng không bận bịu triều chính, cứ đến Trường Xuân Cung một phen."

Hoàng thượng trầm tư một lát, liền đứng dậy vỗ vai Phó Hôn, nói: "Trẫm đi xem thử. Chắc là biến căng."

Phó Hôn cúi người chạy đi trước, cho người khởi kiệu giá đáo Trường Xuân Cung.

Hoàng Diệp lúc này đang cặm cụi treo một thỏi vàng lên chiếc cân, đầu bên kia treo một thỏi bạc. Hai đầu đều thả chìm vào một thau nước. Mọi người liền bỗng chốc ngạc nhiên, cả kinh mở to hai mắt. Hoàng Diệp quay người lại, nói: "Ta luôn biết rằng vàng và bạc là hai chất khác nhau, nếu cứ để trong môi trường bình thường sẽ thấy khối lượng của chúng bằng nhau, và một số kẻ sẽ vì thế mà làm hàng giả đánh lừa khách."

Bảo Trúc lúc này nhấn mạnh thêm ý: "Chuyện nhân gian bao điều lừa lọc, xem ra cũng cho ta một phương án và bài học thích đáng."

Hoàng Diệp đồng tình: "Phải. Thế nên bây giờ, chúng ta cứ thử cân đo nó trong môi trường nước xem sao?"

Hàn Thủy ngồi phẩy quạt, cười: "Ý hay! Ta ngày trước cũng từng đọc qua nhiều sách, đã có đôi ba vị dùng cách này. Thận Hoàng Tần bay cho ta được chứng kiến tận mắt, còn xem thử may mắn có đến với tỷ hay không."

Quyên Cơ Dung Tần hỏi: "Ý của Nguyên Hoàng Tần là...?"

Hàn Thủy cười nhạt: "Chỉ là suy ngẫm một tí thôi ấy mà. Ngẫm thử thiên kim tiểu thư mang danh phi tần có bị một kẻ thanh y tỳ nữ chẳng lo hầu hạ chỉ quan tâm chuyện cá nhân của chủ tử bán đứng, vu khống thành công hay không thôi!"

Giang Tiệp Dư cũng góp vui đôi ba ý: "Nguyên Hoàng Tần tỷ đây cũng có lời lẻ chanh chua. Bán đứng hay không gì chứ, chẳng qua là nô tỳ thật thà tuân thủ kỉ cương, phép tắc hậu cung, trước hết rất đáng để ban thưởng. Còn có phải vu khống như tỷ nói hay không, còn phải xem lại đã."

Nguyên Hoàng Tần vẫn cười nhàn nhạt, lạnh như băng thổi vù vù: "Đúng là tẻ nhạt. Thuốc đắng đã tật, sự thật mất lòng."

Hoàng hậu chen vào, ôn tồn bảo: "Các muội im lặng xem nào, cứ có thời cơ là đấu khẩu gay gắt."

"Dạ."

"Hoàng thượng giá đáo!"

Các nương nương đứng dậy, cúi người hành lễ: "Thỉnh an hoàng thượng, chúc hoàng thượng vạn phúc kim an, phúc trạch an khang, như ý cát tường."

Hoàng thượng ngồi xuống, nói: "Các nàng đứng lên hết đi. Ngồi xuống hết đi!"

"Đa tạ hoàng thượng!"

Hoàng thượng liền trở giọng nghiêm nghị, uy quyền hỏi: "Là kẻ nào hôm nay can đảm đến vậy? Ngẩng mặt lên cho trẫm."

Xuân Mai ngẩng mặt lên trong sợ hãi, ánh mắt đờ đẫn, cơ hồ kinh hồn bạt vía.

Hoàng Diệp lúc này không muốn lãng phí thời gian, liền nói: "Hoàng thượng, thần thiếp quả thật bị oan. Tuy nhiên, thần thiếp sẽ minh oan để rửa sạch thanh danh của thần thiếp."

"Được. Trẫm đợi xem."

Hoàng Diệp sau khi một lần nữa giải thích việc mình làm ban nãy, bây giờ liền nói:"... Chúng nó cần có khối lượng như nhau, như vậy mới tiến hành chính xác."

Trên khay đặt bên cạnh có một hàng thỏi vàng từ lớn đến nhỏ, nàng lấy một thỏi sao cho cân xứng hai đầu cân. Hoàng thượng vuốt vuốt cằm, cười mỉm nhẹ, không ai để ý, ánh mắt mọi người đa cảm xúc nhìn tới nhìn lui Hoàng Diệp, cũng có vai phần nể.

"Bây giờ thần thiếp sẽ nhúng lần lượt từng món trang sức bị cho là lấy cắp ra để thử nghiệm."

Và đúng như dự đoán, hai đầu cân có sự chênh lệch. Hoàng Diệp lúc này phủ phục dưới đất, liền vừa mừng vừa tủi nói: "Hoàng thượng, thần thiếp rõ ràng bị vu oan. Hoàng thượng và các phi tần luôn biết, trang sức trong cung đều sử dụng vàng nguyên chất để chế tác. Nàng ta vừa vu khống thần thiếp, vừa làm giả đi trang sức, vừa lấy cắp trang sức của thần thiếp đem đi! Hoàng thượng..."

Hoàng thượng tức giận, định cho người lôi ả ra thì Nghi Quý Phi liền đứng dậy, nói: "Bẩm hoàng thượng, thần thiếp nghe lời của Thận Hoàng Tần liền thấy có điều vô lý. Nếu đã vu khống nàng ta lấy trang sức, tại sao lại làm giả nó để lại để nhận mặt?"

Dung Hoa đột ngột thất thần, không ngờ bản thân lại mắc phải sai lầm như thế, nhưng dù lỗi lầm này có xảy ra, Hoàng Diệp vẫn lâm vào thế bí bách.

Hoàng Diệp cứng người, đứng chôn chân tại chỗ. Đến bây giờ nàng mới mơ hồ nhận định ra điều này, quả thật có thế nào cũng có phần phi lí. Vậy xem ra nàng đã đánh giá thấp Xuân Mai... Hay là kẻ đứng đằng sau cao tay mưu trí?

Hoàng thượng nói, cắt ngang suy nghĩ của nàng: "Thận Hoàng Tần, nàng có gì giải thích không?"

"Thần thiếp..."

Thái giám Trường Xuân Cung đi vào, nói: "Bẩm hoàng thượng, Cung Phi nương nương giá đáo!"

Cung Phi bước xuống, ra khỏi xe ngựa, nhìn lên bầu trời nắng rọi, không một gợn mây, chỉ thấy thăm thẳm một màu thanh thiên đến nhàm chán.

Nàng bước vào trong, cười ôn hòa với nét mặt rạng rỡ: "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương. Chúc hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an, phúc trạch thâm hậu."

"Nàng ngồi đi! Nàng lâu nay có bệnh, gặp đất trời Đại An lạ nước lạ cái, gặp trái gió trở trời đau ốm liên miên, trẫm cảm thấy thương hoa tiếc ngọc."

Cung Phi vẫn đứng, lại bên cạnh Hoàng Diệp, nói: "Thần thiếp đa tạ hoàng thượng quan tâm. Thần thiếp hiện vẫn còn bệnh, chẳng qua nghe nói tỷ muội trong cung cùng hầu hạ hoàng thượng bị vu khống tội tày trời, nên đến để minh oan. Dù sao thần thiếp cũng biết được một chuyện hết sức quan trọng."

Hoàng thượng nheo mắt: "Nàng nói đi!"

Cung Phi nói: "Chẳng là thần thiếp hai ngày nay vẫn nghe lời hoàng thượng, đóng cửa ngày đêm, tuy nhiên vẫn có vài lần mở ra sinh hoạt, đón gió. Tuy nhiên đêm qua thần thiếp không ngủ được, liền thấy có hai kẻ đứng lấp ló ở gần Diên Thọ Cung, nghe được những điều vô cùng không đáng để nghe."

Hoàng thượng nhắm mắt, trầm ngâm nói: "Nàng nói đi, rốt cuộc đã nghe thấy những gì?"

Cung Phi liền thật thà kể lại...

***

Buổi tối trong cung không còn dày đặc hơi lạnh và sương, hôm nay đã có thể thấy rõ đường đi và tỏ rạng ánh đuốc soi đường dẫn lối. Cung Phi dạo này ở Diên Thọ Cung cũng có chút buồn chán, cứ rảo bước từ tẩm điện đến chính điện, đi vòng vòng xung quanh rồi ngồi đón nắng ấm, đón gió mát.

Diên Thọ Cung từ ngày hoàng thượng ra chỉ dụ đóng cổng một thời gian để thoát khỏi vận hạn, liền trở nên u ám khác thường, thê lương không tả nổi.

Lâm Tịnh Nhu ngồi trên ghế, có ngửi kĩ thế nào cũng không tìm được hương hoa bấy lâu nay thoảng đầy nơi chốn, cảm thấy như bị giam trong lồng, đếm từng ngày trôi qua với tâm niệm không mấy hoan hỉ.

Nàng chưa chắc là phát bệnh lâu ngày, mà là không thích đến thỉnh an Hoàng hậu, lại vì cô mẫu Hạnh Quý Thái Phi đã qua đời của Trùng Toả Đế mà sinh thù với Thái hậu, cũng không có lý do nên chẳng muốn diện kiến.

"Chiếc lồng son giam con chim ngừng hót, biết ngày nào tung cánh giữa trời xanh? Nỗi niềm này day dứt sợi mỏng manh, ước chi có thể tự do mà sống tốt."

"Chủ tử nương nương, đến giờ uống thuốc rồi!"

"Được rồi! Ngươi cứ để đó cho ta!"

Nàng chậm rãi chạm vào chén thuốc khói bốc nghi ngút, bỗng văng vẳng đâu đó bên tai tiếng xì xào to nhỏ. Nàng là nữ nhân của ngoại tộc, thuộc Cổ Tộc Hoà Chiêu Quốc, sống nơi bạt ngàn rừng núi xanh tươi, cái yên tĩnh như ăn sâu vào trong máu, chỉ một thanh âm nhỏ xì xào vang lên cũng rất dễ nghe thấy.

Vốn có bản tính tò mò, lại đang đâm ra buồn chán, lại thám thính nghe chuyện xem sao.

"Ngươi đã chuẩn bị kĩ càng chưa? Số trang sức này sẽ không bị phát hiện là đồ giả chứ?"

"Xuân Mai nhà ngươi ngốc thật. Nhing như đồ thật vậy mà. Làm sao có thể phát giác ra vấn đề được chứ?"

"Chỉ cần không ai phát hiện, thì ắt sẽ thành công phải không?"

"Ừm!"

Cung Phi dĩ nhiên nghe thấy hai người một nam một nữ rầm rì, ắt sẽ không có điều tốt lành.

"Được rồi!" - Người đàn ông kia mở lời. - "Bây giờ ta sẽ xuất cung, có thể đến mai sẽ trở lại Tử Long Thành, ngươi cứ cẩn thận, chuyện này trời biết, đất biết, hai chúng ta biết."

"Được rồi! Ngươi mau đi lẹ đi!"

Cuối cùng cuộc trò chuyện cũng kết thúc.

***

Cung Phi kể xong, cũng không còn sức đứng nữa, mon men từng bước yếu ớt đến ghế ngồi, thở dài một hơi. Lúc này Xuân Mai đã tá hỏa, dập đầu xuống đất lia lịa, vừa khóc vừa nói: "Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! Nô tỳ thật sự đáng chết, nô tỳ thật sự đáng chết!"

Hoàng thượng gằn giọng: "Nhà ngươi không đáng chết thì còn ai đáng chết?"

Chàng đứng dậy, cho gọi Phó Hôn vào: "Phó Hôn, ngươi mau đến tứ cổng xuất ngoại, tra hỏi tối qua có ai ra khỏi thành, lập tức cho gọi đến Trường Xuân Cung. Tạm thời chặn hết các ngõ ra vào, không cho kẻ bên trong ra ngoài, kẻ bên ngoài lọt vào bên trong!"

"Dạ!" - Phó Hôn tuân lệnh, vội vã đi ngay.

Hoàng Diệp lúc này lấy lại được bình tĩnh, run rẩy nói: "Xuân Mai, tại sao ngươi lại vu khống bổn cung?"

Xuân Mai im lặng không đáp. Hai gối nàng như nhão ra, cả cơ thể cơ hồ tan chảy.

"Bổn cung biết ngươi sợ chết. Cứ nói, bổn cung sẽ toàn mạng cho ngươi. Bổn cung biết nguơ được người khác chỉ thị, làm sao ngươi có can đảm làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy? Còn nếu không, xem như hoàng thượng sẽ cho ngươi hình phạt thích đáng."

Xuân Mai lấy hết can đảm, nói thẳng: "Là do nô tỳ không thích Thận Hoàng Tần, nên mới ra tay vu khống. Nô tỳ... Không có ai chỉ thị cho nô tỳ."

"Được..."

Hoàng Diệp không thèm nhìn nàng ta dù nửa con mắt. Hoàng thượng lúc này nhìn nàng, cảm thấy chịu sự oan khuất như vậy vô cùng thương tâm, nói: "Xuân Mai, gây thị phi trong hoàng cung, bôi nhọ danh dự của phi tần, bán chủ cầu vinh, còn cấu kết làm chuyện mờ ám. Đánh một trăm hèo, tống về Chung Phúc Cung, mặc cho Thận Hoàng Tần xét xử, trừng phạt thích đáng. Xem như để Thận Hoàng Tần tự mình rửa oan."

Thận Hoàng Tần cúi người: "Tạ ơn hoàng thượng!"

Bảo Trúc cũng nhẹ cả người. Hoàng thượng lúc này đứng dậy, nâng lấy hai bàn tay trắng muốt của Hoàng Diệp, ân cần nói: "Nàng chịu khổ rồi!"

Hoàng Diệp e thẹn, nói: "Thần thiếp chẳng qua chỉ muốn giải oan cho bản thân! Hoàng thượng vì thần thiếp đến đây, thần thiếp vô cùng cảm kích!"

Hoàng thượng cũng ậm ừ vài tiếng, buổi thỉnh an được kéo dài một thời gian nữa rồi cũng giải tán. Hoàng Diệp cùng Bảo Trúc, Lâm Tịnh Nhu và Quyên Cơ đi về Chung Phúc Cung, xem đi nghĩ lại vẫn không hiểu ai lại có thâm sâu bí hiểm đến mức khiến nàng điêu đứng như vậy. Xuân Mai là cung nữ Chung Phúc Cung, lại là hạng thấp nhất ngày đêm làm việc, còn chưa bao giờ được nửa bước chân vào trong điện hầu hạ, lại có thể am hiểu tường tận và tìm cách giăng lưới chủ tử mắc bẫy.

Hoàng Diệp lúc này sực nhớ, mới lịch sự lên tiếng: "Đa tạ Cung Phi tỷ tỷ ban nãy cứu giúp ta một phen. Nếu không có tỷ, làm sao ta có thể minh bạch được?"

Cung Phi cười: "Đều là tỷ muội với nhau, muội cần gì phải lên tiếng khách sáo? Chẳng qua hôm nay ta đến cũng chỉ phơi bày sự thật, không muốn người khác bị tai bay vạ gió, nuốt nỗi lầm than. Càng muốn nhìn xem kẻ nào có thể tinh vi đến mức âm mưu giá hoạ một cách thâm thúy như vậy. Đúng là, tận mắt chứng kiến mới có thể mở rộng hiểu biết."

Quyên Cơ cũng thắc mắc, mở to hai mắt: "Phải. Nhìn sơ qua hay kĩ lưỡng cũng thấy kẻ này rất biết chơi chiêu, từ đầu lại vạ cho Thận Hoàng Tần ăn cắp trang sức, lại làm giả số trang sức và ăn trộm vài món trang sức khác. Mặc dù Thận Hoàng Tần đầu óc nhanh nhẹn, có thể có hy vọng đảo ngược tình thế, tuy nhiên... Nhìn tưởng là có lỗ hỏng, trái lại còn kín hơn nhiều lần."

Cung Phi nói: "Ả Xuân Mai làm giả trang sức, là có thể ngầm khẳng định rằng Thận Hoàng Tần tự mua đồ giả về lừa người khác, nhằm qua mặt hoàng thượng chứ thực chất không phải vì muốn đánh tráo. Chưa kể, nàng ta nếu trót lọt vu khống thành công, có thể sẽ dùng số trang sức đó, hoặc là gửi thẳng về thân gia, hoặc là bán đi kiếm tiền mua gạo hay xây nhà báo hiếu, ắt cũng là vậy."

Hoàng Diệp cười nhạo: "Vì chữ hiếu mà làm như vậy, tội càng chất chồng mà thôi. Nhưng việc như vậy không chắc không có sai sót, dù có ngốc nghếch cỡ nào, cũng đâu ai được ăn cả ngã cả nhà bị trảm như vậy?"

Trầm ngâm một lát, tiếng gió thổi nhè nhẹ vi vu, mang cái nóng dạo chơi khắp cung, như một trận cuồng hoả phong hoành hành ác liệt.

"Muội định xử lí chuyện này ra sao?"

Bảo Trúc vừa ngồi kiệu vừa đưa tay vào trong một chiếc túi ấm, nói là túi ấm nhưng bên trong để một số loại thảo dược mát, có thể dưỡng da tay.

Hoàng Diệp đã có định hướng riêng cho bản thân, nhưng vẫn có ý định dò hỏi: "Tỷ tỷ muốn muội xử lí như thế nào?"

"Sao cũng được, đây là chuyện của muội, muội có thể tùy ý. Nhưng nếu là tỷ, tỷ sẽ cho vả miệng rồi đuổi ra khỏi cung. Hoặc là đưa vào Thận Hình Ty, ban chết cũng được."

"Cách này quá khuôn mẫu, xem ra tỷ cũng thật sự hiền lành." - Nàng suy nghĩ, lại giục kiệu nhanh nhanh, mau chóng trở về.

Về đến cung cũng gần đến giữa trưa. Cái nắng gay gắt phả như lửa trên Hoả Diệm Son tràn xuống đầy thô bạo, từng tia nắng như từng mũi kim ghim vào da thịt, Xuân Mai nằm dài trên nền đất nóng, cơ thể run rẩy không còn sức lực gượng dậy.

Nàng ta nằm như con cá bị phơi khô, dần héo mòn sức sống. Kì thật, nhìn cũng có chút tội nghiệp.

Hoàng Diệp bước đến bên nàng ta, giọng không chút oán trách, mà nhẹ nhàng, hờ hững: "Đem nàng ta vào trong cung đi, giữa trưa thế này hành hạ người khác, chẳng khác nào rước tiếng cầm thú khiến thiên hạ căm phẫn?"

Lúc này, nàng hiểu rõ tình thế của bản thân. Nếu như những người khác cứ một vòng luân hồi ngây thơ rồi trở nên độc ác, thì hãy xem như vực dậy ngay từ đầu. Đã từng nghe, đã từng trải, tội gì cứ khư khư mãi dáng vẻ liễu yếu mai gầy mặc cho người ta toan đường bẻ, hái?

Nếu người ta không đụng đến nàng, nàng cũng chẳng hà cớ chi đối phó, nếu có kẻ gắp lửa bỏ bàn tay, thì phải để cho nó càng cháy, rồi nắm lấy họ để ngọn lửa hung tàn càng lan ra mạnh, khiến họ phải khổ sở không thôi.

Nếu ví Hoàng Diệp bây giờ như một con kiến lửa, cũng không sai. Không đụng không cắn, đụng rồi mới biết đau nhức như nào. Con kiến lửa cắn vào ngứa lắm, lại len lỏi cái đau, cái tê buốt, đôi khi phải rùng mình vì cái lạnh xâm nhập đột ngột không kịp thích ứng. Chính là như vậy.

Xuân Mai bị người ta xốc nách lôi vào trong, vẫn nằm vật vưởng như cái cách nằm ngoài sân ban nãy. Ai ai cũng khinh bỉ nàng ta, không thèm ngó đến, sống chết cũng mặc.

Bảo Trúc ngồi tựa lưng vào thành ghế, thở dài một hơi, uống một ngụm nước, nói: "Xem ra phải đợi đến tối mới có thể đoán được tâm ý của muội muội rồi!"

Hoàng Diệp mỉm cười, ngửa đầu nhìn ánh nắng rọi bên ngoài hiên, phút chốc cảm thấy trái tim như chết lặng.

Chốc cũng đến tối, bốn tỷ muội ngồi trò chuyện với nhau, bàn hết chuyện này đến chuyện kia, từ chuyện hoàng thượng đến chuyện Đại a ca, và sôi nổi nhất là chuyện "tùm ra thủ phạm" một cách không có suy đoán cụ thể.

"Cũng đã tối rồi..."

Khắp Chung Phúc Cung thắp đèn đuốc sáng rực.

Hoàng Diệp và các tỷ muội ngồi một hàng trên sảnh điện, đối diện là Xuân Mai đã lấy lại được ý thức và sức lực. Nàng ta kinh hãi phủ phục trên nền, tóc tai rối bời như bị ai đó cắn xé, giẫm đạp thô bạo, hai mắt đỏ đến mức muốn nhỏ lệ đến nơi.

Bảo Trúc có chút kích động, lòng thương lên đến vô hạn. Nhưng dáng vẻ đó có là gì? So với việc cô ta gây ra? Liền thấy ghét.

Hoàng Diệp lúc này mới hỏi lại một lần nữa: "Là ai đã sai khiến cô gây ra việc này?"

Bảo Trúc liền nói thêm: "Phải, bọn ta biết ngươi không phải là kẻ tự sinh thù hận, chắc chắn có kẻ đứng sau giật dây."

Xuân Mai vẫn kiên quyết: "Là do nô tỳ tự làm tự chịu... Nô tỳ..."

Bảo Trúc lúc này kiềm giọng nhỏ nhẹ khuyên lơn: "Ngươi nói cho bổn cung biết, là ai đã sai khiến ngươi làm chuyện này? Ngươi lúc này đang ở Chung Phúc Cung, chuyện gì cũng khó lòng truyền ra bên ngoài, lời hôm nay của ngươi chưa chắc ngày mai đã lan truyền đến tai người khác."

Quyên Cơ nói thêm: "Phải. Ngươi có ủy khuất gì cứ nói, chúng ta không phải người không biết đúng sai phải trái, có khi sẽ bảo toàn mạng sống cho ngươi."

Xuân Mai lúc này không nén xúc động được nữa, tuông ra ồ ạt như tức nước vỡ bờ, miệng run rẩy vẫn cố gượng thành tiếng hoàn chỉnh: "Nô tỳ... Cứu giúp nô tỳ... Xin hãy cứu giúp nô tỳ..."

Nàng ta khóc đến điên dại, bẵng một thời gian mới bình tĩnh, nói: "Gia đình nô tỳ bị bắt giữ, nô tỳ không thể không phục tùng theo. Nếu không cả nhà của nô tỳ khó lòng thoát nạn. Xin Thận Hoàng Tần nương nương tha mạng cho nô tỳ..."

Ai nấy tá hoả, sắc mặt ngạc nhiên, nhìn nhau không nói nên lời. Hoàng Diệp lúc này đầu óc ba phần choáng váng, ai ngờ ẩn tình lại như thế này.

"Vậy ngươi nói cho bổn cung biết, là kẻ nào đứng trong bóng tối làm chuyện trái luân thường đạo lý như vậy?"

"Là..."

"Là... Hoàng hậu nương nương"

"Là Hoàng hậu nương nương đã sai khiến nô tỳ vu oan cho Thận Hoàng Tần nương nương."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.