Chương trước
Chương sau
Đêm đến, dưới bầu trời đầy sao, Đồng Giai thị đi đến thư phòng. Cẩu Nhi hành lễ xong thì để nàng tự do bước vào. Từ lúc còn là quan nữ tử, Đồng Giai thị đã hầu hạ ở thư phòng, sau khi được lập làm phúc tấn, Dận Chân vẫn giữ nguyên đặc quyền này của nàng.
Dận Chân đang tập trung phê duyệt tấu chương từ khắp nơi gửi đến cho hình bộ, đột nhiên thấy trước mặt xuất hiện cái chén sứ trắng, nắp chén từ từ mở ra, mùi hương táo đỏ và nấm tuyết hòa lẫn vào nhau thơm nồng, cực kỳ hấp dẫn.
“Sao nàng lại tới đây?” Dận Chân ngẩng đầu lên, thấy trước mặt mình là Đồng Giai thị thì buông bút xuống.
Đồng Giai thị mỉm cười, giành lấy tấu chương trong tay Dận Chân đặt xuống bàn, rồi đưa chén canh táo đỏ nấm tuyết cho hắn: “Công việc dĩ nhiên quan trọng, nhưng Tứ gia cũng phải quan tâm tới sức khỏe của mình chứ, phòng bếp nói từ trưa tới giờ Tứ gia vẫn chưa ăn gì hết.”
“Trời đã tối rồi sao?” Nghe Đồng Giai thị nhắc nhở, Dận Chân mới phát hiện bên ngoài đã tối đen, hắn cứ mãi mê cắm đầu vào mấy cái tấu chương, đến nỗi hạ nhân vào thư phòng thắp đèn lúc nào cũng không biết.
Đồng Giai thị bước lên, giúp hắn xoa xoa cái gáy đã sắp cứng đờ, nhỏ nhẹ: “Thiếp thân đã căn dặn phòng bếp chuẩn bị bữa tối rồi, Tứ gia uống chén canh này lót dạ trước đi.”
Nghe nàng nhắc vậy, Dận Chân mới bắt đầu thấy đói, hắn cúi xuống múc một muỗng đưa lên miệng, nấm tuyết được hầm đủ lửa, ngon mềm thanh mát, ngọt mà không ngấy, ăn rồi lại muốn ăn. Đồng Giai thị vẫn đang nhẹ nhàng xoa bóp gáy cho hắn, dùng hết chén canh, Dận Chân mới nhẹ nhàng kéo tay nàng: “Cũng không còn sớm, để ta bảo Cẩu Nhi đưa nàng về.”
“Tứ gia vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Đồng Giai thị quan tâm hỏi.
Dận Chân cầm một cái tấu chương lên, vừa mở ra, vừa nói: “Phải xong việc thì mới nghỉ ngơi được, không thì ngày mai lại dồn thành đống.”
Đồng Giai thị xót xa: “Tứ gia thức đêm nhiều như vậy, dù sức khỏe tốt tới đâu cũng chịu không nổi. Thiếp thân thấy trước đây Tứ gia cũng bận bịu, nhưng không đến nỗi mất ăn mất ngủ như bây giờ, hay là công việc ở hình bộ dạo này nhiều lên?”
“Sự vụ thì cũng bấy nhiêu, nhưng có điều, bây giờ đã khác trước đây.” Dận Chân nhàn nhạt trả lời, còn khác điểm nào thì hắn không nhắc tới. Tuy hắn cho phép Đồng Giai thị tự do ra vào thư phòng, nhưng không chia sẻ với nàng việc ở tiền triều, không giống Lăng Nhã khi xưa.
Đồng Giai thị cũng an phận, không mở miệng hỏi thêm. Nàng được Dận Chân sủng ái tới mức này, không chỉ dựa vào mỗi dung mạo giống Mi Nhi, mà còn nhờ vào sự thức thời, tiến lui chừng mực.
Lúc nàng đang thu dọn lại chén canh, Dận Chân bất ngờ ngẩng lên nhìn nàng, phát hiện nét mặt ẩn hiện suy tư dưới ánh nến lập lòe, hắn hỏi: “Nàng muốn nói gì với ta?”
Cánh tay Đồng Giai thị nhất thời khựng lại, nàng lắc đầu: “Dạ không có.”
Câu trả lời của nàng làm Dận Chân thở dài: “Là việc ta muốn đưa Nữu Hỗ Lộc thị hồi phủ, đúng không?”
Đồng Giai thị cắn môi nói khẽ: “Tứ gia làm vậy dĩ nhiên là có lý do của người, thiếp thân không dám hỏi.” Miệng thì nói vậy, nhưng trên mắt lệ đã tuôn trào, rơi xuống tay của Dận Chân nóng rực. Không đợi Dận Chân lên tiếng, nàng lại tiếp: “Tuy Nữu Hỗ Lộc thị từng hại thiếp thân, nhưng chắc chỉ là nhất thời hồ đồ, mấy năm nay ở biệt viện, đọc kinh niệm Phật cũng xem như là chuộc lỗi. Mọi chuyện cũng đã qua, bất quá khi nàng ta trở về, thiếp thân vẫn sẽ xem nàng ta là tỷ muội, đối đãi không khác trước đây.”
“Hiếm có ai rộng lượng được như nàng.” Dận Chân nhẹ nhàng lau nước mắt còn vương trên mặt Đồng Giai thị: “Có điều, chuyện năm đó chúng ta đã trách oan cho nàng ấy.”
Tròng mắt Đồng Giai thị chợt co rút, nhưng nét mặt vẫn tỏ vẻ ngây thơ: “Thiếp thân không hiểu ý Tứ gia.”
Đúng lúc này, có tiếng đập cửa, hạ nhân đưa bữa tối vào theo lời căn dặn của Đồng Giai thị trước đó. Đợi Cẩu Nhi bày biện xong xuôi, Dận Chân mới nắm tay nàng, đi vào ngồi xuống trường kỷ: “Chắc nàng cũng biết, Nữu Hỗ Lộc thị từng bị điên, lúc đó, ta cũng có tới thăm, dù thần trí mơ hồ nhưng nàng ta vẫn nói nàng ta không có đẩy nàng, là do nàng tự trượt chân ngã xuống nước, ta tin, một người điên thì không biết nói dối.”
Đồng Giai thị cố đè kinh hãi xuống đáy lòng, nàng đặt tay lên ngực, giọng run run: “Ý Tứ gia là thiếp thân đã vu oan cho nàng ta?” Nét mặt nàng bi thương, tựa hồ như oan khiên cực độ.
“Làm gì có.” Dận Chân vừa nói, vừa ôm Đồng Giai thị vào lòng, hắn vuốt ve búi tóc của nàng: “Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Ta có hỏi Từ Thái y rồi, hắn nói, trong khoảnh khắc sợ hãi cực độ, con người rất nhiều khả năng sẽ mất đi ký ức. Trường hợp của nàng cũng vậy, ắt hẳn lúc trượt chân, nàng đã rất hoản loạn nên không nhớ được gì, mà lúc đó Lăng Nhã vì muốn cứu nàng, đã bị nàng chụp trúng khuyên tai. Khi nàng tỉnh lại, chúng ta cứ dựa vào khuyên tai đó mà đinh ninh là Nữu Hỗ Lộc thị đẩy nàng. Còn Hàm Hương, sau khi nàng rơi xuống nước rồi nàng ta mới đến, cũng không phải là tận mắt chứng kiến.”
Trong lòng Đồng Giai thị dậy lên cơn sóng dữ, tuy Dận Chân không tường tận chân tướng, nhưng nàng và Nữu Hỗ Lộc thị thì khác, tất cả chỉ là một màn kịch do một tay nàng sắp xếp, hòng hãm hại Nữu Hỗ Lộc thị. Nếu Nữu Hỗ Lộc thị bị điên thì phải nói đúng sự thật, chứ tại sao lại bảo là nàng trượt chân? Lời này nghe qua thì rất bình thường, nhưng sẽ khiến Dận Chân áy náy, vừa minh oan cho bản thân mà không cần phải đổ tội lên đầu người khác. Loại chuyện khéo léo như vậy, tuyệt đối không thể xuất phát từ một người điên.
Vậy thì… Nữu Hỗ Lộc thị vốn không điên! Toàn bộ chỉ là kế sách để nàng ta có thể trở về Ung Vương phủ. Nữu Hỗ Lộc thị… đã rơi vào sơn cùng thủy tận mà còn có thể tìm được đường để quay về, trận hỏa hoạn kia chắc hẳn cũng nằm trong kế hoạch của nàng ta, tâm cơ như vậy, thật khiến người mở mang tầm mắt.
Sau khi phân tích rõ ràng, lòng nàng dần thả lỏng, chỉ cần Dận Chân không nghi ngờ nàng là được, còn lại, những chuyện sau này cứ từ từ nghĩ cách.
Giấu kỹ tính toán vào lòng, nàng giả bộ ngạc nhiên: “Có chuyện như vậy thật sao Vương gia? Thiếp thân thật sự không nhớ gì hết, chỉ biết lúc đó rất sợ hãi, rất hoảng loạn, lại còn nhìn thấy khuyên tai, nên theo bản năng, thiếp thân cho rằng…” Nàng nắm chặt lấy vạt áo của Dận Chân: “Thật sự xin lỗi, Vương gia, là thiếp thân đã khiến ngài hiểu lầm Lăng tỷ tỷ, còn liên lụy tỷ tỷ phải chịu khổ như vậy, xin lỗi, thật lòng thiếp thân không cố ý.”
“Ta biết.” Dận Chân trấn an nàng: “Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, sau này không ai được nhắc lại nữa.”
Đồng Giai thị lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi: “Mọi chuyện đã rõ ràng, Lăng tỷ tỷ cũng đã khỏi bệnh, vậy Vương gia tính khi nào đón tỷ tỷ hồi phủ? Thiếp thân nghe đâu biệt viện hoang tàn đổ nát, không phải là nơi cho người ở, tỷ tỷ còn ở thêm một ngày, thì phải chịu khổ thêm một ngày.”
Sau khi biết Lăng Nhã đang ở tại Viên Minh viên, Đồng Giai thị lòng đầy ngưỡng mộ: “Tứ gia đối với tỷ tỷ thật tốt, thiếp thân nghe nói hai mươi bốn địa điểm ở Viên Minh viên đều là mỹ cảnh, đẹp lưu luyến lòng người, hệt như tiên cảnh chốn nhân gian.”
Nàng đã nói như vậy, Dận Chân lẽ nào không hiểu, hắn cười cười: “Hoàng A mã đã ban hoa viên đó cho ta, dĩ nhiên người trong phủ của ta đều có thể đến đó, khi nào nàng muốn đi thì cứ nói với Cao Phúc, bảo hắn sắp xếp cho nàng.”
Đồng Giai thị nghe xong thì vui vẻ hẳn, nhưng ngay sau đó đã liền đầu nguầy nguậy: “Dù là đi đâu, phải có Vương gia đi cùng thì thiếp thân mới đi, chứ đi một mình, dù là Thiên đình thiếp thân cũng không thấy thích.”
Lòng Dận Chân mềm nhũn, hắn nắm chặt tay nàng: “Được rồi, đợi có thời gian, ta sẽ đi với nàng.”
Đồng Giai thị vội vã gật đầu, nàng hầu hạ Dận Chân dùng cơm tối xong thì mới lui ra. Dận Chân lại tiếp tục cắm mặt vào đống tấu chương chất cao như núi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.