Chương trước
Chương sau
Edit: Ớt Hiểm
“Chủ tử yên tâm đi, sẽ không có ngày đó đâu.” Ánh mắt Phỉ Thúy âm u: “Dù sao Thái y cũng chỉ là Thái y mà thôi, đâu phải thần tiên, nếu bệnh điên mà chữa được thì trên đời đã không có nhiều người điên như vậy. Chưa kể, cho dù Vương gia có mềm lòng thật đi chăng nữa, không truy cứu chuyện xưa đón Nữu Hỗ Lộc thị hồi phủ, nhưng nàng ta bị điên, phủ chúng ta nhiều phúc tấn cách cách như vậy, ai lại đồng ý để một kẻ điên sống trong phủ chứ, còn Đức phi nương nương nữa, nương nương làm gì đồng ý cho một người điên ở bên cạnh Vương gia, chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải khiến thiên hạ chê cười hay sao?”
Phân tích của Phỉ Thúy khiến cho Na Lạp thị dần bình tĩnh lại, đúng vậy, điên là căn bệnh không có thuốc chữa, việc này Trần Thái y đã khẳng định rồi, trước đây, sở dĩ Qua Nhĩ Giai thị có thể chịu được Nhiễm tâm độc, là vì độc tính trong người nàng ta đã được Từ Thái y giải hơn phân nửa, nàng ta lại còn được ở trong Vương phủ, có nhân sâm thuốc quý để bảo tồn tính mạng, nên mới sống sót.
“Mong là như vậy.” Đang nói bốn chữ này, Na Lạp thị bỗng lảo đảo, mặt nhợt nhạt, căn bệnh đau đầu lại tái phát rồi, Phỉ Thúy vội đỡ nàng ngồi xuống rồi bảo Tam Phúc rót một chén trà, sau khi uống miếng trà nóng, sắc mặt Na Lạp thị đỡ hơn nhiều, bảo Phỉ Thúy dìu mình vào nội đường tháo trang sức rửa mặt chải đầu.
Lúc gỡ búi tóc cho Na Lạp thị, tay Phỉ Thúy hơi run, dù run rất nhẹ nhưng vẫn không tránh được đôi mắt của Na Lạp thị: “Sao vậy?”
“Dạ không có gì.” Phỉ Thúy lắc đầu, đang định lấy cây lược ngà voi chải tóc cho Na Lạp thị thì Na Lạp thị đã gom tóc kéo ra trước ngực nhìn thật kỹ, tiếp đó, ánh mắt nàng bất ngờ đông cứng lại, ngón tay run rẩy kéo từ lọn tóc đen nhánh ra một sợi tóc trắng như tuyết, tóc bạc... Nàng có tóc bạc rồi sao? Nàng vẫn chưa tới ba mươi tuổi mà!
Dùng sức nhổ sợi tóc bạc ra khỏi đầu, còn chưa kịp thở phào thì giữa lọn tóc đen nhánh, nàng phát hiện được sợi thứ hai, sợi thứ ba, nhổ thế nào cũng không hết...
“Phỉ Thúy, ta già rồi phải không?” Một lát sau, nàng ngừng lại, nhìn chằm chằm vào nhúm tóc bạc trong lòng bàn tay, thẫn thờ hỏi.
“Chủ tử người phong nhã tài hoa, sao lại già được chứ.” Phỉ Thúy ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng trấn an nàng: “Do mấy hôm nay người lo lắng nhiều quá, lại thức khuya cho nên tóc mới bạc vài sợi thôi, không sao đâu, ngày mai nô tỳ nấu cho người bát cháo vừng hạch đào, tóc bạc sẽ không còn nữa. Nô tỳ cũng có nghe trong cung có một phương thuốc gia truyền, mỗi ngày ủ lên tóc thì dù bảy, tám chục tuổi tóc vẫn đen nhánh, nương nương trong cung ai cũng dùng, vừa lúc nô tỳ có một vị tỷ muội là cung nữ chải đầu trong cung, để hôm nào nô tỳ đi tìm nàng ta hỏi về phương thuốc này xem.”
“Không cần đâu.” Na Lạp thị bật ra một nụ cười buồn, hất tay cho mấy sợ tóc bạc bay nhẹ xuống đất, nét mặt bi thương: “Suốt đời đen mượt để làm gì, Vương gia cũng chẳng thèm nhìn một cái, ngươi thấy vừa rồi ngài ấy đi vội không, vốn là không muốn ở lại qua đêm. Vương gia kể Nữu Hỗ Lộc thị bị điên, cả ngày ôm cái gối tưởng là hài tử, nhưng ngài ấy không hề biết, mỗi đêm nằm một mình trên giường, ta đều ôm gối mà tưởng là ngài ấy. Từ lúc đại hôn tới nay, ngoài ngày mười lăm hàng tháng, số lần ngài ấy nghỉ lại Hàm Nguyên cư có thể đếm được trên đầu ngón tay. Phỉ Thúy, ngươi có biết không? Mỗi đêm, ngủ một mình ta rất lạnh, dù đắp chăn dày, vẫn rất lạnh! Trước đây còn có Hoằng Huy để mà hi vọng, nhưng giờ thì...” Mi đẹp khẽ động, một giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống gò má: “Ngay cả Hoằng Huy cũng không còn, nó đi nhiều năm vậy rồi nhưng mỗi sáng thức dậy ta đều nghĩ rằng nó đang còn ở đây.”
“Nô tỳ biết.” Phỉ Thúy nắm chặt mười ngón tay đang run rẩy của nàng, nước mắt cũng rơi xuống: “Chủ tử, nô tỳ biết người rất khổ tâm; tuy Thế tử không còn, nhưng người còn có Hoằng Thời A ca và Linh Tịch cách cách mà.”
Na Lạp thị lắc đầu: “Sao mà giống được chứ, Hoằng Huy là do ta hoài thai mười tháng sinh ra, là hài tử duy nhất của ta, dù có mười Hoằng Thời cũng không thay thế được; còn Linh Tịch... đừng nhắc tới nó nữa...” Nàng chán ghét ra mặt: “Mỗi lần thấy nó ta liền nhớ tới tiện nhân Lý thị kia. Ta chấp nhận từ bỏ mọi thứ, kể cả tôn vị đích phúc tấn, chỉ cầu mong Hoằng Huy có thể quay lại bên ta!”
“Chủ tử, hãy để quá khứ ngủ yên đi.” Phỉ Thúy rưng rưng nước mắt: “Mặc kệ ra sao, trong phủ này chỉ có mỗi người là có một nhi một nữ, diễm phúc này cả Ung Quận vương phủ không ai so được với người, nô tỳ tin mọi chuyện sẽ dần tốt lên, người đừng đau lòng quá.” Khuyên nhủ thêm một lát, đợi cảm xúc Na Lạp thị tốt hơn, nàng mới hầu hạ chủ tử đi ngủ.
Chỉ là, đêm đó, vẫn là một đêm thức trắng...
Hôm sau, trời vừa hửng sáng, Cẩu Nhi bỏ luôn cả bữa sáng, vội vội vàng vàng cầm lệnh bài của Dận Chân chạy tới Thái y viện, lúc ấy Dung Viễn đang thăm khám cho một vị quý nhân, sau khi biết tin Lăng Nhã bị điên, Dung Viễn không nghĩ nhiều vội giao việc thăm khám lại cho một vị Thái y khác, còn mình thì lấy ngay hòm thuốc đi về hướng cửa cung, thái độ cuống cuồng của Dung Viễn khiến cho Cẩu Nhi vô cùng kinh ngạc, hắn có cảm giác vị Từ Thái y này quan tâm tới Nữu Hỗ Lộc thị còn hơn cả chủ tử nhà mình? Ôi chao, Từ Thái y thân là thấy thuốc, quan tâm tới người bệnh cũng đúng thôi. Cẩu Nhi lắc đầu xua ý nghĩ này ra khỏi đầu, nhanh chân đuổi theo Dung Viễn đã bước một chân lên xe ngựa đến biệt viện.
Nhìn thấy Dung Viễn, ánh mắt Lăng Nhã thoáng kích động, lúc bọn họ đòi bắt mạch, Lăng Nhã cũng không từ chối, chỉ ngoan ngoãn đưa cánh tay ra.
Ngón tay vừa đặt vào mạch trên cổ tay, mày Dung Viễn lập tức nhíu lại, mạch tượng rất bình thường, đập ổn định, chẳng có chút dấu hiệu hỗn loạn nào, chẳng giống mạch tượng của bệnh điên, lẽ nào... Dung Viễn ngước lên nhìn thoáng qua Lăng Nhã đang ngây ngô cười với mình, lẽ nào...
Còn đang suy đoán, Dung Viễn bỗng cảm thấy sau lưng mình có ai đó dùng ngón ta viết hai chữ ‘giả điên’.
Dung Viễn thầm rùng mình, đứng cạnh hắn chỉ có mỗi Lý Vệ, không cần hỏi cũng biết, hai chữ này là do Lý Vệ viết, Nhã nhi đang giả điên thật sao? Có điều tại sao nàng phải làm như vậy, chuyện này có liên quan gì tới trận hỏa hoạn trước đó hay không?
“Từ Thái y, nương tử sao rồi, có chữa được không?” Bên kia, Cẩu Nhi đã nôn nóng tới mức không chờ nổi.
Dung Viễn ho nhẹ một tiếng, thu tay lại nói: “Nương tử vì u uất trong lòng mà phát điên, còn về chữa trị... Ta thấy bệnh của nương tử cũng không quá nghiêm trọng, chắc là chữa được, có điều phải cần thời gian.” Vừa rồi, lúc đang nói, hắn thấy Lăng Nhã gật đầu rất nhẹ với mình, liền hiểu nàng làm vậy là muốn mượn tay mình chữa hết bệnh điên.
Nghe Dung Viễn nói vậy, rốt cuộc Cẩu Nhi cũng buông được lo lắng trong lòng, tâm trạng tốt hơn, cái bụng đói liền sôi ùng ục, khiến hắn xấu hổ vô cùng.
Mặc Ngọc thấy vậy thì vội đi lấy mấy cái màn thầu và một đĩa dưa muối tới: “Cẩu ca nhi, ở đây không có gì ngon, huynh ăn đỡ đi.”
Cẩu Nhi đang đói rã ruột, chẳng màng trả lời, chụp lấy màn thầu bỏ vào miệng, mới nhai có mấy cái đã vội nuốt, rồi đứng đó trợn trừng mắt lên, Lý Vệ phải đưa nước tới cho hắn uống, xong xuôi mới thấy thoải mái hơn một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.