Chương trước
Chương sau
Edit: Ớt Hiểm
“Ta đã nói việc này không liên quan gì tới nàng, toàn bộ đều do Hàm Hương tự ý làm, sức khỏe của nàng chưa hồi phục hẳn, đừng quỳ nữa, mau đứng lên đi.”
Đồng Giai thị lắc đầu thật nhẹ, không chịu để Dận Chân đỡ lên, vẫn một mực quỳ trên đất: “Ta không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết! Tỷ tỷ, nếu tỷ không tha thứ cho muội, muội sẽ quỳ ở đây cho đến chết, xem như để chuộc lỗi của mình.”
Lăng Nhã lạnh lùng nhìn Đồng Giai thị đang khóc rưng rức, trong lòng cảm thấy thật ghê tởm, Hàm Hương chẳng qua chỉ là một nô tài, nếu không có lệnh của Đồng Giai thị thì sao nàng ta dám làm xằng làm bậy, đã thế, mọi chuyện đều do một tay nàng ta tạo ra, giờ lại ở đây làm bộ làm tịch đóng vai người tốt, thật đáng sợ.
“Muội muội tội tình gì phải vậy?” Na Lạp thị thấy Đồng Giai thị như thế thì chép miệng, lắc đầu nhìn qua Lăng Nhã, nhã nhặn nói: “Muội muội, mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, không ai muốn hài tử xảy ra chuyện cả, huống hồ chi người chết không thể sống lại được, muội nên nghĩ thoáng một chút, tuổi muội còn trẻ, sẽ có hài tử khác nhanh thôi.” Câu cuối cùng của Na Lạp thị mang theo vài phần thỏa mãn khó mà phát hiện.
Lăng Nhã nhìn cũng chẳng nhìn, chỉ chòng chọc xoáy vào Đồng Giai thị, ánh mắt âm u đến mức khiến Đồng Giai thị rợn da đầu, chưa kịp mở miệng nói tiếng nào, cổ của Đồng Giai thị đã bị bàn tay lạnh như băng của Lăng Nhã chụp lấy, một giọng nói thống hận vang lên bên tai: “Ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi ư? Được, vậy thì một mạng đền một mạng đi.”
Dận Chân không nghĩ Lăng Nhã sẽ hành động điên rồ như vậy, phẫn nộ lao tới bẻ cánh tay gầy guộc của nàng ra, nói như hét: “Ngươi điên rồi sao?”
“Phải, ta điên rồi!” Lăng Nhã gào lên: “Nàng ta giết hài tử của ta, ngài còn bảo vệ nàng ta ta? Ái Tân Giác La Dận Chân, thật ra trong lòng ngươi có còn có ta và hài tử hay không đây?”
Đồng Giai thị ôm cổ thở dốc, rồi bò tới trước chân Dận Chân, kéo lấy tà áo choàng màu xanh ngọc, khóc tới hoa lê đái vũ*: “Tứ gia, ngài đừng trách tỷ tỷ, tất cả, tất cả đều là thiếp thân sai, bây giờ dù tỷ tỷ đánh chết thiếp thân, thiếp thân cũng không một câu oán hận.”
*Hoa lê đái vũ: diễn tả việc khóc nức nở mà vẫn xinh đẹp, như hoa lê dưới mưa.
Sự nhân nhượng đầy oan ức của Đồng Giai thị khiến Dận Chân thương xót, Lăng Nhã trong mắt hắn càng trở nên quá đáng, bất chấp lý lẽ; ánh mắt hắn nhìn nàng không giấu được vài phần chán ghét.
Ôn Như Ngôn thầm sợ, đang định lên tiếng thì cánh tay đã bị ai đó nắm chặt, nàng quay lại nhìn, là Qua Nhĩ Giai thị, nàng ta đang nhìn mình lắc đầu, dù trong lòng còn lợn cợn, nhưng ở cùng nhau cả đêm qua, nàng cũng đã tin tưởng Qua Nhĩ Giai thị hơn vài phần, do dự một hồi, cuối cùng nàng quyết định nuốt xuống những lời tính nói.
Lúc này, toàn bộ kiên nhẫn và áy của Dận Chân cũng đã tan thành mây khói, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Người sai là ngươi, vậy mà ngươi lại đổ toàn bộ lên đầu người khác, ngươi thật sự làm ta quá thất vọng. Truyền lệnh của ta, ngay trong hôm nay, tước bỏ phong hào thứ phúc tấn của Nữu Hỗ Lộc thị, biếm làm thứ dân, giam cầm...” Hắn vừa tính nói ‘giam cầm ở Vô Nhiên các’ thì Na Lạp thị đã ngắt lời: “Vương gia, thiếp thân thấy Nữu Hỗ Lộc thị lòng còn mang nhiều ấm ức, khó mà tiêu tan trong một ngày một bữa, nếu giam cầm ở Vô Nhiên các, e là chỉ khiến nàng ta tăng thêm thù hận mà thôi. Thiếp thân nhớ chúng ta có một tòa biệt viện ở ngoại ô phía Tây kinh thành, hay là đưa Nữu Hỗ Lộc thị tới đó, để nàng ta thành tâm niệm Phật, giảm bớt oán hận trong lòng.”
Dận Chân nghe vậy thì gật đầu, đỡ Đồng Giai thị vẫn còn đang khóc nức nở lên: “Cũng được, cứ theo lời nàng đi, nội trong hôm nay chuyển Nữu Hỗ Lộc thị tới biệt viện phía Tây, không có lệnh của ta thì không được phép ra ngoài nửa bước. Còn về hài tử...” Chân đã bước gần tới cửa thì ngừng lại, giọng Dận Chân trầm buồn: “Dù gì thì nó cũng là cách cách của Vương phủ, an táng long trọng một chút.” 
Toàn bộ ân oán vinh sủng, trong một khắc này, đã biến thành một dấu chấm hết...
Tình yêu, nàng đã trao nhầm người; có lẽ ngay từ đầu, sự tương ngộ giữa nàng và hắn, đã là một sai lầm...
Ngày mười chín tháng Mười một, giữa trận tuyết mênh mang, Lăng Nhã ngồi trên chiếc xe ngựa cũ nát, đi xuyên đêm tới biệt viện phía Tây, theo nàng vẫn là Mặc Ngọc và Lý Vệ, hai người họ vốn không bị đuổi khỏi phủ, nhưng đã tự thỉnh cầu được tới biệt viện cùng Lăng Nhã, mấy người Thủy Tú cũng muốn đi theo, nhưng Lăng Nhã đã bị phế làm thứ dân, hai người theo hầu hạ đã là niệm tình lắm rồi, sao còn thêm ai được nữa chứ? Nên họ đành ở lại trong phủ, mong tới một ngày, Lăng Nhã có thể quay trở lại.
Lúc nàng đi, Ôn Như Ngôn và Qua Nhĩ Giai thị đều đến tiễn nàng, Ôn Như Ngôn nắm chặt tay nàng, chưa nói nước mắt đã rơi: “Hôm nay từ biệt không biết tới khi nào mới gặp lại nhau, muội muội ở biệt viện nhất định phải giữ gìn sức khỏe, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ đến thăm muội.”
Lăng Nhã rũ mi nhìn mu bàn tay trong veo tới lộ ra từng mạch máu của mình, cười ảm đạm: “Tỷ tỷ, tỷ nói cho muội biết đi, muội cần giữ gìn sức khỏe để làm gì? Muội đã trắng tay rồi tỷ tỷ.”
“Ai nói?” Qua Nhĩ Giai bước tới lạnh giọng: “Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã, ngươi còn có hận để ghi có thù để báo, ngươi đừng quên, hài tử của ngươi là do ai hại chết, ngươi đành lòng chấp nhận cứ vậy mà buông tha cho Đồng Giai thị sao?”
Những lời này khiến Lăng Nhã run nhẹ, hài tử bé xíu xiu lại hiện lên trước mắt nàng, nữ nhi đáng thương của nàng, vốn có thể bình an mà ra đời, lại bị Đồng Giai hại chết, nàng hận không thể một tay giết chết Đồng Giai thị, há sao có thể buông tha.
“Giết người thì phải đền mạng.” Qua Nhĩ Giai thị nhấn mạnh, bóp chặt tay Lăng Nhã và Ôn Như Ngôn: “Trời cao không cho ta công đạo thì ta tự đi tìm công đạo cho mình. Biệt viện này chẳng qua chỉ là một nơi mà cuộc đời ngươi phải đi qua, không phải điểm kết thúc. Nhớ kỹ, ta và Ôn Như Ngôn sẽ ở đây chờ ngươi, dù khó khăn khổ sở cách mấy, ngươi cũng nhất định phải trở về.”
Đông Sơn tái khởi ư? Ngước đầu lên nhìn mái nhà cong vút của Ung Quận vương phủ giữa màn đêm mù mịt, sống mũi Lăng Nhã cay xè, nếu có thể, nàng thà cả đời không đặt chân lại nơi này, cả đời không gặp lại nam nhân bạc tình kia nữa; nhưng... Qua Nhĩ Giai thị nói đúng, nàng phải báo thù, nàng phải thay hài tử đáng thương của mình đòi lại công đạo, cho nên, dù thêm hận thêm thù, nàng cũng phải tìm mọi cách quay lại đây thêm lần nữa.
Hít một hơi sâu, Lăng Nhã thành khẩn đáp: “Ta nhớ rồi, đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở.”
Qua Nhĩ Giai thị thấy nàng đã nghĩ thông thì thở hắt ra, vui mừng nói: “Vậy thì tốt, tương lai còn dài, cứ từ từ mà mưu tính.” Nói xong, Qua Nhĩ Giai thị nhìn trái nhìn phải rồi lại hỏi: “Y Lan không tới sao?”
Nhắc tới Y Lan, Lăng Nhã buồn bã lắc đầu: “Không, chắc là nó còn giận ta.”
Ôn Như Ngôn hơi bất bình: “Giận thì giận, tỷ tỷ mình gặp chuyện lớn như vậy, lẽ ra người làm muội muội như nàng ta nên tới tiễn mới phải chứ.”
“Nó vẫn còn nhỏ, vui buồn tùy hứng, thôi kệ nó đi. Có điều bây giờ muội không còn trong phủ, e là Y Lan cũng khó mà ở lại.” Xưa nay Lăng Nhã vẫn luôn cưng chiều vị muội muội này, nàng hi vọng lo lắng của nàng sẽ khiến hai người Ôn Như Ngôn để mắt tới Y Lan thêm một chút.
“Khoan đã!” Lúc Lăng Nhã chuẩn bị leo lên xe ngựa, một tiếng gọi vang lên, quay đầu lại nhìn, thì ra là tâm phúc bên cạnh Na Lạp thị, Tam Phúc.
Tam Phúc bước lên, miệng cười lòng không cười hành lễ với Ôn Như Ngôn và Qua Nhĩ Giai thị: “Nô tài thỉnh an Vân phúc tấn, thỉnh an Ôn cách cách.”
“Ngươi tới đây làm gì?” Ôn Như Ngôn chau mày hỏi.









Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.