Edit: Ớt Hiểm
“Hiếm khi tiểu Mặc Ngọc có tâm như vậy, gia ta sao lại chê chứ.” Dận Tường loạng choạng nhận túi tiền từ tay Mặc Ngọc, nhìn qua một cái cũng không, tùy tiện nhét vào ngực rồi nói: “Được rồi, gia ta phải đi rồi, nếu không thì nóng chết mất.”
“Ngài đi trước đi, nô tỳ sẽ đi ngay.” Hắn đi rồi, rốt cuộc Mặc Ngọc cũng nhịn không được mà rơi nước mắt, uổng công mình thức trắng mấy đêm may túi, hắn nhận rồi cũng không thèm nhìn một cái...
“Haizz.” Cùng với tiếng thở dài, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai đang run rẩy của Mặc Ngọc: “Ngươi ngày ngày ở bên cạnh ta, vậy mà ta lại không nhìn ra ngươi đã phải lòng Thập Tam A ca.”
Nghe giọng nói này, Mặc Ngọc vội vàng quay đầu lại, dưới ánh đèn sáng choang, Lăng Nhã đang đứng sau lưng nàng, nghĩ rằng chắc Lăng Nhã đã nhìn thấy toàn bộ những gì vừa xảy ra, nên nàng ấp a ấp úng không biết phải nói gì.
Lăng Nhã hiểu rõ Dận Tường hoàn toàn không có ý gì với Mặc Ngọc, tất cả cũng chỉ do một mình Mặc Ngọc tự mình tương tư, nàng vỗ về mặt của Mặc Ngọc, hỏi: “Sao ngươi không thổ lộ với ngài ấy?”
Thấy Mặc Ngọc im lặng, nàng lại thở dài: “Nếu ngươi thật lòng thích, ta sẽ giúp ngươi nói với Thập Tam A ca...”
“Đừng.” Mặc Ngọc bất ngờ cắt ngang lời của Lăng Nhã, quẹt tay dứt khoát lau nước mắt trên mặt: “Nô tỳ không muốn làm cho Thập Tam A ca khó xử, không phải thích ai cũng cần phải có kết quả, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-hi-phi-truyen/759154/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.