Edit: Ớt Hiểm
Thấy Lăng Nhã đã thức dậy, Mặc Ngọc thở ra một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc thì nàng cũng thoát được vị Thập Tam gia đáng ghét này rồi, vội vàng đứng dậy, nàng nói với Dận Tường còn ngồi ở bậc thềm: “Thập Tam gia, ngài vào được rồi.”
Dận Tường mất hứng phủi phủi tà áo đứng lên, vừa định bước đi thì nghe thấy tiếng leng keng, cúi xuống nhìn mới phát hiện thấy mấy hạt vàng rơi dưới chân, là từ túi tiền hắn thường đeo bên hông bị bung chỉ mà rơi ra.
“Xem ra đã tới lúc phải đổi túi tiền khác rồi.” Dận Tường nhún vai, nhặt mấy hạt vàng lên rồi tiện tay ném cả túi cả hạt qua cho Mặc Ngọc: “Này, cầm đi, đây là gia ta thưởng cho ngươi, nhưng nhớ lần sau phải kể chuyện xưa gì hay hay cho ta nghe đó.”
“Nô tỳ không dám nhận.” Mặc Ngọc lật đật từ chối, tuy số bạc trong túi không nhiều, nhưng túi tiền đính hạt vàng này lại vô cùng quý giá.
“Lôi thôi, bảo ngươi cầm thì cầm đi, nói nhiều như vậy làm gì.” Dận Tường bực bội quát: “Chẳng phải sang năm ngươi được trở về nhà rồi sao? Túi tiền đính hạt vàng này cũng đủ để ngươi sắm sửa của hồi môn tươm tất, tìm một nhà tốt mà gả qua đó.”
Dận Tường bước vào phòng thì thấy Lăng Nhã đang ngồi trên ghế an tĩnh uống trà, bốn góc phòng đều là băng, vừa vào đã cảm thấy mát mẻ thoải mái, nóng bức tiêu tan. Dận Tường nhận lấy chén trà từ tay Thủy Tú uống một hơi cạn sạch, thở phào rồi mới nói: “Đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-hi-phi-truyen/759146/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.