Chương trước
Chương sau
Edit: Ớt Hiểm
Trong phòng củi, Lý thị lẳng lặng nhìn bầu trời mênh mông tối đen qua khung cửa sổ nhỏ, sắp mưa, nàng không còn là vị trắc phúc tấn cao cao tại thượng nữa rồi, không còn danh vị, ngày mai lại còn bị đưa tới Tông Nhân Phủ, bị giam cầm cả đời, nhưng Lý thị cũng không phải là hoàn toàn tuyệt vọng, nàng còn có Linh Tịch, chỉ cần nữ nhi này còn, Dận Chân sẽ không để mặc nàng tự sinh tự diệt, nói không chừng, nàng vẫn còn có cơ hội trở mình. Thời gian nặng nề trôi qua, không biết đã bao lâu, cửa phòng đột nhiên mở ra, hai bóng dáng một lớn một nhỏ bước vào, nương theo ánh đèn mờ nhạt rọi vào phòng củi, Lý thị nhìn thấy rõ mặt hai người này, là Na Lạp thị và Linh Tịch, Linh Tịch đã thay một bộ y phục màu tím thêu hoa, vừa nhìn thấy Lý thị thì lập tức nhào tới, khóc nức nở: “Ngạch nương! Ngạch nương!”
“Nữ nhi ngoan, Ngạch nương ôm con, đừng khóc.” Miệng thì nói đừng khóc, nhưng bản thân mình lại không kìm được nước mắt, dù tương lai nàng có cơ hội quay lại phủ hay không, thì sắp tới cũng sẽ là một khoảng thời gian rất dài, trong khoảng thời gian đó, nàng sẽ không được gặp Linh Tịch, mà Linh Tịch cũng không được phép tới thăm nàng.
“Mẫu tử hai người nhân cơ hội này mà nói chuyện nhiều chút đi, qua đêm nay sẽ không còn dịp.” Giọng của Na Lạp thị rất bình thản, ẩn sau đó là một gương mặt âm trầm không nhìn rõ buồn vui, dứt lời, nàng cùng thị vệ lui ra ngoài, cửa phòng cũng bị hạ nhân khóa kín, để Linh Tịch ở lại với Lý thị.
Đợi tâm trạng ổn định rồi, Lý thị mới vuốt ve búi tóc của Linh Tịch, cảm động nói: “Từ ngày mai, sẽ rất là lâu, Ngạch nương không thể ở bên cạnh Linh Tịch nữa, con phải nghe lời A mã và đích Ngạch nương của con biết không? Ngạch nương có thể gặp lại Linh Tịch hay không, đều phải chờ xem Linh Tịch như thế nào.” Nữ nhi này chính là cơ hội trở mình duy nhất của nàng, nên nàng phải dặn dò thật kỹ, điều khiến nàng cảm thấy may mắn nhất chính là nhờ chuyện lần này mà bệnh của Linh Tịch giống như tự khỏi, chẳng cần thuốc thang, không còn ngơ ngẩn như trước nữa. Xưa nay Dận Chân rất yêu thương nữ nhi này, chỉ cần nó chịu ở trước mặt Dận Chân cầu xin vài lần, chắc chắn Dận Chân sẽ mềm lòng.
“Linh Tịch biết rồi.” Linh Tịch gật đầu lia lịa, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt, Lý thị giúp nàng lau đi, nào ngờ đâu, lau ướt hết cả khăn tay rồi mà Linh Tịch vẫn chưa ngừng khóc, Lý thị xót xa ôm Linh Tịch vào lòng: “Đừng khóc nữa, khóc tới nỗi tim can của Ngạch nương đều nát hết rồi.”
Linh Tịch nghe vậy thì ngước lên, nắm chặt tà áo của Lý thị, nước mắt rơi lã chã: “Ngạch nương, tại sao người lại muốn hại người?”
Lòng Lý thị lạnh đi, nhưng rất nhanh đã trở về trạng thái ban đầu, nhẹ nhàng nói: “Ngạch nương không có hại người, là những người đó vì muốn che đậy ý đồ xấu xa của mình mà hãm hại Ngạch nương, Linh Tịch ngàn vạn lần đừng nghe bọn họ nói bậy.”
“Không phải chuyện đó.” Linh Tịch lắc đầu, gương mặt quá bi thương so với độ tuổi của mình: “Không có ai oan uổng Ngạch nương hết, là do Linh Tịch tận mắt nhìn thấy, Linh Tịch thấy Tình Dung đẩy Hoằng Huy và con xuống Kiêm Gia trì, Tình Dung rất trung thành với Ngạch nương, ngoài Ngạch nương ra không ai có thể sai khiến nàng ta làm chuyện đó.”
Nếu lúc nãy Lý thị còn có thể cố gắng trấn định tinh thần, thì lúc này lại vô cùng hoảng sợ, nàng trăm lần vạn lần cũng không ngờ được, bí mật lớn nhất của mình lại bị Linh Tịch nói toạc ra.
“Con...” Lý thị tính phủ nhận, nhưng ánh mắt Linh Tịch nhìn mình khiến nàng không biết phải nói thế nào cho đúng.
Linh Tịch cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình, giọng rất nhỏ: “Hôm đó, con và Hoằng Huy đang chơi diều ở cạnh bờ hồ, chơi rất vui, đột nhiên Hoằng Huy ngã xuống hồ, tiếp theo con cũng cảm nhận được có người đẩy con thật mạnh từ phía sau, trước khi ngã vào hồ, con nhìn thấy người đó, chính là Tình Dung! Ngạch nương, còn không nhìn lầm, chính là Tình Dung đó.” Nói xong câu cuối, Linh Tịch nức nở không ngừng, nàng nắm chặt tà áo, buông ra, rồi lại nắm chặt, tuy Ngạch nương đã từng sai người đẩy mình xuống hồ, nhưng dù sao cũng là Ngạch nương, không nỡ, là nàng không nỡ, cho nên lúc nãy nàng mới xin đích Ngạch nương cho mình tới đây gặp Ngạch nương một lát.
“Cho nên lúc tỉnh lại con mới luôn khép kín bản thân, không muốn nói chuyện với ta?” Lý thị chua xót hỏi, cho tới tận bây giờ nàng mới biết, tâm bệnh của Linh Tịch là từ đâu mà có, không phải vì chứng kiến thấy Hoằng Huy rơi xuống hồ, cũng không phải vì bản thân mình xém chết đuối, mà là vì nó biết, người hại mình lại chính là Ngạch nương thân sinh ra mình, nên trong lòng nhất thời không thể chấp nhận.
Lý thị ôm chặt lấy Linh Tịch, rưng rưng nói: “Linh Tịch, con hãy tin Ngạch nương, tuy Ngạch nương đẩy con xuống hồ, nhưng đó là vì sợ người khác nghi ngờ, con là cốt nhục thân sinh của Ngạch nương, Ngạch nương tuyệt đối không nghĩ tới chuyện hại con, Ngạch nương đã sớm sắp xếp người ở trong hồ, sẽ không để con phải chết đuối.”
“Vậy là Ngạch nương đã thừa nhận người hại chết Hoằng Huy?” Linh Tịch càng đau lòng hơn, nàng lớn tiếng chất vấn: “Tại sao? Tại sao Ngạch nương lại làm như vậy?”
“Vì nó là thế tử!” Lý thị lạnh lùng trả lời, mắt môi lạnh lẽo: “Chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến nó chết ngàn lần vạn lần cũng không đủ rồi, mà nếu Ngạch nương không làm, thì cũng sẽ có nhiều người khác ra tay thôi.” Nói tới đây, nàng nắm lấy bàn tay lạnh tới thấu xương của Linh Tịch, vội hỏi: “Nói cho Ngạch nương biết, chuyện này con đã từng nói với ai chưa?”
Linh Tịch lắc đầu: “Chưa từng, con sợ Ngạch nương có chuyện, nên ai cũng không dám nói.”
“Ngoan lắm.” Lý thị giảm bớt căng thẳng, xoa xoa bàn tay của Linh Tịch: “Hứa với Ngạch nương, chuyện này mãi mãi để trong lòng, không bao giờ được nhắc lại, được không?”
“Dạ.” Linh Tịch lặng lẽ gật đầu, nàng biết mình làm vậy là thật sự có lỗi với Hoằng Huy, nhưng nàng có thể làm gì khác chứ, dù sao đây cũng là Ngạch nương của mình, không lẽ nàng trơ mắt nhìn Ngạch nương chết sao?
Lý thị vui mừng gật đầu: “Nhớ kỹ một điều, cho dù Ngạch nương làm gì, cũng đều vì muốn tốt cho mẫu tử chúng ta, dưới gầm trời này, chỉ có Ngạch nương mới có thể thật tâm đối xử tốt với con.” Nói xong, nàng hôn lên trán của Linh Tịch, dịu dàng nói: “Được rồi, mau lau nước mắt rồi đi ra ngoài đi, đừng để đích Ngạch nương đợi lâu.”
Khi còn đang nói chuyện, cửa phòng củi chợt mở ra, Na Lạp thị bước vào, nhìn thấy Linh Tịch mặt đầy nước mắt thì lấy khăn tay ra cẩn thận lau mặt cho nàng, rồi nhẹ giọng: “Sao lại khóc tới nông nỗi này cơ chứ, có phải sau này không được gặp Ngạch nương nữa đâu, mau nín khóc, con theo Phỉ Thúy quay về trước đi, ta có mấy lời muốn nói với Ngạch nương của con.”
Sau khi Linh Tịch lưu luyến rời đi, Lý thị khom người với Na Lạp thị: “Sau này, Linh Tịch phiền đích phúc tấn quan tâm nhiều hơn, thiếp thân tuy ở trong Tông Nhân Phủ cũng sẽ ngày đêm cảm tạ ân đức của đích phúc tấn.”
“Ngươi cứ yên tâm.” Na Lạp thị cũng không kêu đứng lên, chỉ đi ngang qua nhìn mặt đất lộn xộn cũ nát trước mặt mình: “Chắc chắn ta sẽ xem Linh Tịch như con ruột.”
Không hiểu tại sao, giọng nói của Na Lạp thị tối nay lại lạnh như băng, khiến Lý thị sinh ra cảm giác không rét mà run, đây là việc trước giờ chưa từng có, lúc Lý thị đang thắc mắc, thì Na Lạp thị đã quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mặt nàng, gằn từng chữ: “Bởi vì từ nay về sau, nó không còn vị Ngạch nương này nữa.”
“Thiếp thân không hiểu ý tứ của đích phúc tấn.” Lý thị cảm nhận được chuyện chẳng lành.
Na Lạp thị nhìn hộ giáp vàng khắc hình hoa hướng dương nạm hồng bảo thạch trên ngón tay út của mình, lạnh lùng nói: “Hoằng Huy chết như thế nào, ta nghĩ Lý phúc tấn ngươi hẳn là người biết rõ nhất.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.