Edit: Ớt Hiểm Lưu bà bà sợ hãi trả lời: “Lão bà... Thật sự lão bà không có năng lực lớn như vậy, e là... đã phụ sự kì vọng của phúc tấn rồi.” Nói tới đây bà cẩn thận quan sát thái độ của Lý thị, thấy sắc mặt nàng ta không vui liền vội vã dập đầu nói tiếp: “Cũng không phải lão bà không chịu làm việc cho phúc tấn, mà thật sự năng lực của lão bà có hạn, hài tử sinh ra không phải là đồ vật, lỡ trên đường đưa tới đây nó khóc oa oa lên thì sẽ bị người phát hiện mất.” Lý thị đã chớm giận, nhưng nghe Lưu bà bà nói vậy thì sắc mặt mới đỡ hơn một chút: “Chuyện này thì bà yên tâm, đến lúc đó sẽ có người hỗ trợ bà. Ta chỉ muốn bà trả lời một câu, làm hay không làm?” Lưu bà bà quỳ ở đó nội tâm giằng xé, lúc này phải trả lời thế nào thì mới tốt đây, bà ngàn vạn lần không dám nói chuyện có người bảo bà giết chết hài tử của Diệp Tú, tuy nói vậy trước mắt có thể tìm được đường sống ở chỗ Lý phúc tấn, nhưng bà tin với bản lĩnh của người kia, chẳng mấy chốc bà sẽ chết không được toàn thây! Làm sao đây? Làm sao đây? Lưu bà bà gấp đến độ mồ hôi tuôn như mưa, mắt liếc thấy Lý thị đã không còn đủ kiên nhẫn, bà hạ quyết tâm dứt khoát nói: “Lão bà đồng ý với phúc tấn.” Từ chối thì chỉ có chết, đồng ý thì còn chừa lại một con đường sống, tuy bà đã nhiều tuổi, nhưng vẫn còn muốn sống thêm vài năm, huống chi khó lắm mới có được số bạc lớn như vậy, bà không muốn cứ thế mà mang chúng vào quan tài. Lý thị nở nụ cười tỏ ý hài lòng, đưa mắt ra hiệu cho Tình Dung, Tình Dung lập tức hiểu ý đi vào phía sau bê ra một cái mâm, Lưu bà bà vừa nhìn thấy cái mâm đó thì hai mắt lập tức sáng rỡ, bạc, toàn là bạc trắng, cả mâm đó chắc cũng phải đến mấy trăm lượng. Lý thị hiểu đạo lý ban cho, phải cho người khác thấy rõ lợi lộc thì họ mới một lòng làm việc cho mình, nên nàng cố gắng nói lời ngon ngọt: “Ta cũng biết chuyện này chẳng dễ làm, nên sẽ không để bà chịu thiệt thòi đâu, chỗ này là ba trăm lượng, xem như ta đưa trước cho bà, đợi sau khi xong việc, ta sẽ đưa thêm bảy trăm lượng nữa, một ngàn lượng bạc này cũng đủ cho bà sống thoải mái sung túc hết nửa đời còn lại.” “Đa tạ phúc tấn! Đa tạ phúc tấn! Lão bà này nhất định sẽ hoàn thành việc mà phúc tấn giao.” Lưu bà bà nhìn chòng chọc vào đống bạc trước mặt không chớp mắt, gương mặt già nua đầy nếp nhăn không che dấu được ham muốn; dù rằng người kia đã cho bà rất nhiều bạc, nhưng trên đời này làm gì có ai chê bạc quá nhiều đâu chứ. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Chỉ cần xong việc, bà lập tức ôm toàn bộ số bạc này tời khỏi kinh thành, đến một nơi thật xa, dù cho sau đó xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến bà. Lưu bà bà không hề biết rằng, dù là trong suy tính của Lý thị hay là người kia, bà cũng đều sẽ chết, kết cục đã định bà không có phúc để hưởng mớ bạc này. Mấy ngày tiếp theo, thời tiết rất đẹp, trời quang mây đãng, ấm áp xinh tươi, ý xuân dào dạt, chủ tử lớn nhỏ tránh rét trong phòng suốt cả mùa đông đều ra ngoài đến hoa viên đi dạo tiết thanh minh, vô cùng náo nhiệt. Vào một ngày, nhân lúc trời đẹp, Mặc Ngọc và Thủy Tú quét dọn một lượt Tịnh Tư cư, Lăng Nhã không muốn tới hoa viên tụ tập huyên náo nên cùng Ôn Như Ngôn ngồi ở bàn đá trong viện đánh cờ. Hai quân trắng đen tranh giành kịch liệt từng ô trên bàn cờ nhỏ, quân này truy đuổi quân kia, không ai nhường ai. Trên đầu các nàng là một trời hoa Anh đào nở rộ, thỉnh thoảng có vài cái hoa mềm nhẹ theo gió rơi xuống, khiến cho bàn cờ vốn chỉ hai màu trắng đen có thêm nét chấm phá tuyệt sắc. “Ta nghe nói dạo này Linh Tịch thường hay tới đây?” Ôn Như Ngôn vừa đặt quân cờ xuống vừa hỏi. Lăng Nhã nghe vậy thì cười nhẹ, quan sát thế cục trên bàn cờ, nói: “Linh Tịch thích hoa Anh đào ở đây, hơn nữa lại có Y Lan, nên thỉnh thoảng cũng tới, có điều nó vẫn không thích trò chuyện như trước đây.” Ôn Như Ngôn gật đầu, lấy một hạt đậu phộng trong đĩa nhỏ, lột lớp vỏ hồng bên ngoài ra, nhíu mày nói: “Tuy lần đó Linh Tịch rơi xuống nước nguy hiểm thật, nhưng sự việc cũng đã lâu rồi, chuyện đáng sợ cỡ nào cũng phai nhạt đi rồi mới phải, sao lại cứ như vậy mãi?” “Đại phu nói là tâm bệnh, chắc là do nó tận mắt nhìn thấy Hoằng Huy chết đuối trước mặt mình, nên mới bị ám ảnh không quên được. Còn chuyện này nữa, Lý phúc tấn mang thai cũng đã hơn bảy tháng rồi, nếu có thể vượt qua hai tháng nữa, thì cũng đã đủ tháng đủ ngày, không biết đến lúc đó Linh Tịch sẽ có thêm đệ đệ hay là muội muội đây.” Ôn Như Ngôn vỗ nhẹ búi tóc cài ngọc trai, thản nhiên nói: “Dĩ nhiên Lý thị hi vọng đó là một nam hài, thế thì nàng ta mới có thể trở thành Ngạch nương của Thế tử được chứ.” Tử bằng mẫu quý, dù Diệp Tú sinh được nam hài, lại là trưởng tử, cũng không thể nào so được với hài tử của Lý thị. Nếu phong Thế tử, hẳn phải là hài tử của Lý thị, trừ phi Na Lạp thị có thể sinh thêm, đường đường làm đích tử, nếu không thì theo thứ tự lớn nhỏ và địa vị của mẫu thân, dù sau này Niên thị sinh con thì cũng không thể qua mặt hài tử của Lý thị để được phong Thế tử. “Đáng tiếc, nam hài hay nữ hài là do trời định, không tới phiên nàng ta tính toán.” Lăng Nhã nhìn mấy người Mặc Ngọc đang ra ra vào vào liên tục, giọng nói có chút hụt hẫng: “Thật ra nam hay nữ thì có gì quan trọng chứ, đều là cốt nhục thân sinh của chính mình mà, chỉ cần bình an khỏe mạnh là tốt rồi.” Ngón tay nhỏ nhắn của Ôn Như Ngôn vuốt vuốt chiếc cằm trơn bóng như ngọc của mình, giọng nói mang theo ý cười bí hiểm: “Sao? Nha đầu muội cũng bắt đầu muốn có hài tử rồi sao?” Thấy suy nghĩ của mình bị nhìn thấy, mặt Lăng Nhã liền đỏ lên, nàng lườm lườm Ôn Như Ngôn: “Muội không có, tỷ tỷ mà còn nói bậy là muội không thèm quan tâm tới tỷ nữa đâu.” “Được rồi được rồi, ta không nói nữa.” Ôn Như Ngôn biết Lăng Nhã đang xấu hổ nên không trêu nàng nữa, ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nhưng nếu có hài tử sớm một chút cũng tốt mà, giống như trước đó muội đã khuyên ta vậy, không ai có thể nắm giữ ân sủng cả đời, chỉ có hài tử mới là chỗ dựa vững chắc nhất. Nói đi cũng phải nói lại, muội được Vương gia sủng ái cũng một thời gian rồi mà sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì, có từng nhờ Từ Thái y kiểm tra qua thử chưa?” Lăng Nhã khẽ gật đầu nói nhỏ: “Dạ rồi, Từ Thái y nói có thể do thể chất của muội hư hàn lại còn từng bị bệnh nặng, tuy vẫn ổn, nhưng luôn yếu kém, vì vậy sẽ không dễ gì kết thai, Từ Thái y cũng đã kê thuốc điều trị cho muội rồi, chắc cũng không đáng ngại.” Ôn Như Ngôn nghe vậy thì yên tâm, tiếp tục tập trung chơi tiếp ván cờ, những quân cờ trắng đen lại giao chiến hỗn loạn, đến tận nửa canh giờ sau mới định được thắng bại, Lăng Nhã lấy khăn tay lau mồ hôi trong lòng bàn tay mình, bình thản nói: “Luận về cờ nghệ, muội mãi mãi cũng không phải là đối thủ của tỷ.” Ôn Như Ngôn mỉm cười, đang tính nói chuyện thì thấy Lý Vệ vội vã bước nhanh tới trước mặt hai người, hành lễ rồi nhỏ giọng nói: “Chủ tử, nô tài vừa mới biết được chủ vị bên Lưu Vân các kia sáng hôm nay bắt đầu đau bụng, cũng đã có máu hồng, xem bộ là sắp sinh, hiện tại đích phúc tấn đã qua đó rồi, cũng đã phái người đi thông báo với Vương gia.” Lăng Nhã hơi ngạc nhiên, lúc nãy vừa nhắc tới chuyện hài tử thì giờ Diệp thị lại chuyển dạ sắp sinh, nàng liền hỏi: “Bà đỡ đã tới chưa?” “Dạ rồi, là Lưu bà bà nổi danh nhất kinh thành, hiện bà ta đã chờ ở Lưu Vân các.” Lý Vệ nắm bắt thông tin vô cùng rõ ràng. Ôn Như Ngôn ngồi trên ghế, dưới ánh mặt trời rạng rỡ, chậm rãi uống chén trà: “Cuối cùng thì Diệp Tú cũng đã đợi được rồi, là nam hay nữ sẽ nhanh biết thôi.” Lăng Nhã phủi những cánh hoa rơi trên váy, đứng dậy nói: “Nếu là nữ hài thì không sao, còn nếu là nam hài thì... chỉ e sau này trong phủ sẽ rất náo nhiệt.” “Phủ của chúng ta có bao giờ thiếu hai chữ ‘náo nhiệt’ này đâu chứ.” Ôn Như Ngôn lắc đầu, đặt chén trà xuống rồi đứng lên theo Lăng Nhã, giọng nói chậm rãi bùi ngùi: “Ở đâu cũng vậy, chỉ cần có nữ nhân thì sẽ có tranh đấu, vì địa vị, vì quyền thế, vì nam nhân... Việc duy nhất chúng ta có thể làm là bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để bị cuốn vào những tranh đấu đó.” “Muội biết.” Lăng Nhã mỉm cười nhìn xa xăm về phía chân trời. Thế tử cũng được, mà Hoàng tử cũng chẳng sao; tranh đấu của các nàng ta vốn không liên quan tới nàng. Dù cho sau này nàng có hài tử, nàng cũng sẽ không tranh, nàng chỉ muốn hài tử của mình có thể bình an vui vẻ lớn lên, là đủ. Ôn Như Ngôn rời đi không được bao lâu thì Lý thị bất ngờ tới Tịnh Tư cư, Lăng Nhã vội vã nâng bụng to giúp nàng ta bước vào, đợi nàng ta yên vị rồi mới hỏi: “Sao phúc tấn lại tới đây lúc này? Nghe đâu Diệp phúc tấn sắp sinh, thiếp thân còn tưởng người đã qua bên đó rồi chứ.” Lý thị xoa bụng, cười trả lời: “Lẽ ra là vậy, nhưng đích phúc tấn nói ta đang mang thai, tránh nhìn thấy máu, nên ta vừa qua tới thì đã bị bắt quay trở về, lúc đi ngang qua đây thì chợt nhớ tới muội muội, muốn ghé thăm muội một chút, muội muội không trách ta đường đột chứ?” “Sao lại trách chứ, phúc tấn tới thăm thiếp thân, thiếp thân mừng còn không kịp nữa đây.” Lăng Nhã nhận lấy chén trà hoa lài từ tay Mặc Ngọc rồi khom người dâng cho Lý thị: “Dạo này phúc tấn có tốt không?” “Mọi thứ đều tốt, chỉ có điều tiểu tôn tử này cứ đá ta, làm cho ta ngủ cũng không yên được.” Lý thị nhận lấy chén trà từ tay Lăng Nhã, lúc mở nắp chén trà, đầu hộ giáp đeo trên ngón tay út của nàng nhúng nhẹ vào nước trà, khiến mặt nước hơi dao động, nàng cúi đầu nhấp một ngụm, đôi môi ẩn sau chén trà nở một nụ cười nham hiểm như ma quỷ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]