Chương trước
Chương sau
Edit: Ớt Hiểm
“Cái này gọi là ‘tái ông mất ngựa lại được phúc’.” Mặc Ngọc cười hì hì nói.
Lý Vệ trợn hai mắt làm bộ giật mình: “Ôi, ngươi cũng biết mấy câu này sao, không uổng công học hành trong thời gian qua nha.” 
Mặc Ngọc giơ nắm tay nhỏ lên, đắc ý nói: “Dĩ nhiên, cũng phải nhìn xem bổn cô nương là ai đã, vừa học đã biết, một chút đã thông, thông minh hơn ngươi nhiều.”
“Đừng quên những gì ngươi học được là từ ai.” Lý Vệ nheo mắt cười, chẳng thèm quan tâm tới Mặc Ngọc vì câu nói của hắn mà nghẹn không nói thành lời.
“Hai người các ngươi ngày nào không đấu võ mồm thì ăn cơm không ngon có phải không?” Lăng Nhã lắc đầu cười mắng, giải hòa được với Ôn Như Ngôn khiến tâm trạng nàng rất tốt, nàng nghiêng đầu chỉ ấm nước nóng vẫn còn nằm im trên bàn, cười nói với Tố Vân: “Bây giờ đã có thể pha ấm trà nóng chưa?”
Tố Vân định thần lại, vội vàng pha cho Lăng Nhã và Ôn Như Ngôn mỗi người một chén trà nóng, nàng tự mình dâng trà cho Lăng Nhã, khụy gối nói: “Hồi nãy nô tỳ nói lời không phải, mong Lăng phúc tấn bỏ qua.”
“Không biết không có tội, ngươi cũng muốn bảo vệ tỷ tỷ thôi, nếu ta trách ngươi thì chẳng phải là trách luôn tỷ tỷ sao? Ngược lại ta còn phải cảm ơn ngươi mới đúng, cũng may bên cạnh tỷ tỷ còn có một nô tài trung thành như ngươi nên thời gian qua mới không phải chịu khổ quá mức.” Lăng Nhã nhận lấy chén trà ý bảo Tố Vân đứng lên, nụ cười luôn nở trên môi, lâu lắm rồi nàng không được thoải mái như vậy.
“Đúng rồi, tỷ tỷ, có chuyện này muội vẫn luôn thắc mắc, tỷ nhặt được cây trâm mà muội ném đi là trùng hợp thật sao?” Sau khi cùng Ôn Như Ngôn ngồi xuống, Lăng Nhã hỏi ngay vấn đề mà nàng đã thắc mắc từ tối qua tới nay.
Ôn Như Ngôn cầm chén trà chạm khắc gồ ghề lên, cười nói: “Muội hỏi vậy chứng tỏ không tin việc này là trùng hợp rồi.” Nàng ngừng lại cười nhẹ rồi mới nói tiếp: “Tối qua việc ta làm đổ rượu lên áo là thật, vốn định trở về thay y phục rồi quay lại, không ngờ đi được nửa đường thì thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của muội ở phía trước, hình như là đuổi theo ai đó, ta hơi tò mò nên lặng lẽ đi theo, sau đó thì thấy muội và Lý Trung nói chuyện với nhau, khi Lý Trung rời đi muội liền quăng cây Thất Bảo Linh Lung vào bụi cây. Ta nhớ rõ cây trâm này là của Bối lặc gia tặng cho muội, trước giờ muội quý trọng vô cùng, nhất định không phải vô duyên vô cớ mà ném đi, chắc chắc có nguyên do gì đó. Lại nhớ lại chuyện sau khi muội rời khỏi đó thì không còn ai lui tới phòng bếp nữa, ta loáng thoáng đoán được gì đó không lành, nhưng không xác định rõ, để phòng bất trắc, ta quyết định nhặt cây trâm đó lên, sau đó về Lãm Nguyện cư thay y phục, lúc ta trở lại Thanh Âm các, thấy mọi người đang rối ren, biết chắc chắc đã xảy ra chuyện thì tránh qua một bên không xuất hiện cho đến tận lúc Niên phúc tấn nói phải đưa muội tới Tông Nhân phủ. Nhưng nói gì thì nói, người muội phải cảm ơn là Từ Thái y, nhờ kế của hắn mới bắt được thủ phạm hạ độc, giúp muội thoát khỏi hiềm nghi.”
Nói đến điểm này Ôn Như Ngôn nhíu đôi mày đẹp lại, nhìn Lăng Nhã nói: “Muội muội, muội có đoán ra ai là người đã bày kế hãm hại muội hay chưa?”
“Chẳng phải tỷ tỷ cũng đoán được là ai rồi sao?” Lăng Nhã chậm rãi gạt nắp chén trà, cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Muội biết nàng ta vẫn luôn không thích muội, nhưng chưa từng nghĩ nàng ta lại hận muội tới mức này, dùng cả một hài tử chưa ra đời để hại muội. Tuy muội cũng không thích Diệp thị cho lắm, nhưng hài tử vô tội, sáu tháng cũng đã thành hình rồi còn gì.”
Sắc mặt của Ôn Như Ngôn cũng có chút không nỡ, thở dài nói: “Tiếc rằng mọi chuyện đều chỉ là phỏng đoán của chúng ta mà thôi, không có chứng cứ xác thực, vẫn không làm gì được Niên thị; Niên thị được sủng nhờ sắc đẹp chỉ là một phần, quan trọng là gia thế, nếu không nắm chắc mười phần thắng thì trăm vạn lần cũng không được động vào nàng ta, bằng không chỉ tự rước tai họa vào mình.”
“Muội hiểu, chuyện này không gấp, tương lai còn dài, muội tin nàng ta không thể một tay che trời mãi được!” Trong mắt Lăng Nhã hiện ra một tia lạnh như sương khuya, từ nay về sau, nàng và Niên thị chưa chết thì vẫn chưa dừng lại.
Khi rời khỏi chỗ Ôn Như Ngôn thì đã là giờ Ngọ, nắng thu chiếu rọi từ trên cao, tưới xuống những tia vàng lấp lánh, tuy có ấm áp, nhưng vẫn không làm dịu đi được khí lạnh thấu xương đang theo mùa thu tràn về. 
“Chẳng bao lâu nữa là trời chuyển đông rồi!” Lăng Nhã lẩm bẩm với chính mình.
Lý Vệ đi bên cạnh tiếp lời: “Dạ phải, sáng sớm nay nô tài thức dậy, nhìn thấy ngoài trời đầy sương, thời tiết ngày càng lạnh, tới tháng mười là phải dùng than để sưởi ấm rồi.”
“Lát nữa đưa thêm một vài thứ tới chỗ của tỷ tỷ đi, ngoài ra, dặn dò quản sự ở Lãm Nguyện cư chiếu cố tỷ tỷ cho tốt, nếu có gì sai lầm hoặc chậm trễ thì ta chỉ hỏi tội mình hắn.” Nàng nói câu này với Lý Vệ, nhưng chủ yếu là để cho mấy vị cách cách đứng trong đình viện nghe thấy, quả không sai, sắc mặt các nàng lúc đỏ lúc trắng, ngượng ngùng không biết phải làm gì cho đỡ.
Lúc về tới Tịnh Tư cư, mọi người gặp Tiểu Lộ Tử đang nhận mấy sọt than mà gã sai vặt đưa tới, gã sai vặt thấy Lăng Nhã thì vội tiến lên hành lễ, nói là Cao quản gia thấy trời đã bắt đầu trở lạnh, sợ năm nay mùa đông tới sớm, nên bảo những người phụ trách nội vụ tranh thủ đưa than tới các phòng các viện theo phân vị của từng người.
Không biết Cao quản gia có thật sự là một người nhìn xa trông rộng hay không, chỉ mấy hôm sau, kinh thành đón một trận mưa thu cuối cùng, sau cơn mưa đó, khí hậu bắt đầu thay đổi, đã cảm nhận được cái lạnh đầu đông, y phục mùa thu đã không còn đủ ấm, nên ai ai cũng vội vàng thay áo bông, thậm chí có nhà đã bắt đầu đốt than sưởi ấm.
Vào thời gian này, chuyện có người muốn mưu hại con nối dòng của Tứ A ca giống như mọc cánh, lan truyền khắp mọi ngõ ngách trong kinh thành, lúc Đức phi và Khang Hi biết được thì tức giận vô cùng, lập tức truyền Dận Chân vào cung để hỏi cho rõ, khi biết thủ phạm hạ độc đã bị đánh đến chết thì cơn giận lôi đình mới nguôi đi một ít, nhưng để đề phòng bất trắc lại xảy ra, Khang Hi quyết định chọn ra một vị Thái y từ trong Thái Y viện để phụ trách riêng việc chăm sóc thai tượng của hai vị phúc tấn cho đến khi sinh hạ bình an, dĩ nhiên, Dung Viễn là lựa chọn tốt nhất, cái thai của Diệp Tú giữ lại được cũng là nhờ hắn.
“Cái gì? Từ Thái y?” Khó lắm mới được dùng bữa tối cùng với Dận Chân, Lý thị vốn rất vui, ai ngờ giữa bữa cơm, Dận Chân nói cho nàng biết, từ hôm nay thai của nàng và Diệp Tú sẽ do Từ Thái y phụ trách chăm sóc, nàng nghe vậy thì ngạc nhiên tới mức thiếu điều muốn nhảy dựng lên, cũng nhờ hai tay nắm chặt thành ghế mới ghìm lại được thân mình.
“Phải, Hoàng A Mã đã lệnh cho Lý Đức Toàn truyền khẩu dụ tới Thái Y viện, bắt đầu từ ngày mai Từ Thái y sẽ đến thỉnh mạch cho nàng và Tú nhi đều đặn mỗi ngày, đến khi nào các nàng bình yên sinh hạ Hoàng tôn mới thôi.” Dận Chân gắp một miếng măng đông bỏ vào trong chén của nàng: “Đây, ăn nhiều chút, ta thấy nàng có thai cũng đã bốn tháng rồi mà người cũng chẳng mập lên nhiều, chắc do ăn uống ít quá, cứ vậy sao hài tử lớn lên được chứ.”
“Đa tạ Bối lặc gia.” Lý thị cười gượng gạo: “Thật ra thiếp thân và hài tử trong bụng đều rất khỏe mạnh, đại phu cũng đến thỉnh mạch mỗi ngày, không cần làm phiền tới Từ Thái y đâu, khiến hắn phải chạy tới chạy lui.” 
“Những vị tự xưng là danh y ở bên ngoài có ai có y thuật cao minh bằng Từ Thái y đâu chứ.” Dận Chân không đồng tình nói lại, lấy thìa bạc múc muỗng canh rồi nói: “Còn việc hắn vất vả ta cũng hiểu, chỉ cần các nàng bình yên sinh hạ hài nhi, ta nhất định sẽ hậu tạ hắn thật xứng đáng.”
Thấy tâm ý Dận Chân đã quyết, Lý thị cũng không tiện nói thêm gì nữa, yên lặng tiếp tục ăn cơm, đây là gạo do Xiêm La * tiến cống, óng ánh trong suốt, mềm dẻo ngon miệng, thường ngày nàng rất thích, nhưng hôm nay ăn lại thấy nhạt nhẽo vô vị, vất vả lắm mới ăn xong bữa tối. Dận Chân đi rồi, sắc mặt của Lý thị lập tức tối sầm lại, ra lệnh cho Tình Dung đóng hết các cửa sổ.
(*Tên gọi cũ của nước Thái Lan.)
Tình Dung cẩn thận đóng chặt các cửa sổ xong tới cạnh Lý thị nói nhỏ: “Chủ tử, có phải người đang lo lắng Từ Thái y sẽ phát hiện thai tượng của người có vấn đề hay không? Thật ra người có thể yên tâm, nô tỳ có được một bài châm cứu tổ truyền bí mật, nhất định sẽ không có ai phát hiện được.”
“Ta biết chứ.” Lý thị vẫn còn lo lắng bất an: “Nhưng từ Thái y không phải là người bình thường, tình hình đêm đó ngươi cũng đã thấy rồi đó, Diệp Tú mất máu nhiều như vậy, ai ai cũng nghĩ rằng hài tử không giữ được, nhưng lại bị hắn lôi về từ Quỷ môn quan, đến giờ còn khỏe mạnh lớn lên trong bụng Diệp Tú, thật sự ta rất lo lắng, lỡ đâu...” Lý thị cúi đầu nhìn xuống phần bụng hơi nhô lên dưới lớp y phục thêu hoa văn tròn màu nho, thò tay vào lấy ra một cái bao vải nhỏ, bụng của nàng lập tức trở nên bằng phẳng, Lý thị rùng mình, ánh mắt đầy lo sợ, nói: “Lỡ đâu hắn phát hiện ta vốn không có thai...” Nàng không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cần nghĩ tới tình cảnh tiếp theo thì cả người liền lạnh run.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.