Edit: Ớt Hiểm
Những gì Dung Viễn nói khiến cho Mặc Ngọc thật sự khó hiểu, yêu thương và đoạn tuyệt, rõ ràng là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, sao có thể lẫn lộn vào nhau được chứ? Nhưng Lăng Nhã thì khác, nàng hiểu, vì hiểu nên nàng tự bịt chặt miệng mình, cố gắng không cho bật ra tiếng khóc.
Dung Viễn yêu nàng, nên tình nguyện nhận hết mọi đau khổ về mình, không cướp đoạt, không ép buộc, chỉ mong được lặng lẽ đi cạnh nàng hết cả đời cả kiếp…
“Đừng khóc.” Dung Viễn nắm chặt bàn tay trong tay áo, cố nén xúc động đưa cánh tay lên lau nước mắt giúp nàng: “Đường đường là phúc tấn của Tứ A ca mà sao lại thích khóc nhè như vậy, để người khác thấy được thế nào cũng bị chê cười.”
“Đâu có.” Lăng Nhã biết hắn nói vậy là để giúp chính bản thân mình không khóc nên nàng cũng vội lau nước mắt rồi thản nhiên nói: “Chỉ bị bụi bay vào mắt thôi.”
“Như vậy là tốt nhất.” Dung Viễn chẳng vạch trần hành động vụng về này của nàng, ngược lại còn tỏ ra thông cảm, giống như đã buông được gánh nặng trong lòng: “Khóc cười không được theo tâm trạng thật, muội ở trong phủ bối lặc phải nhớ kỹ điều này.”
“Ta biết.” Lăng Nhã vỗ vỗ gương mặt vẫn còn ướt của mình, hỏi: “Từ Thái y, Diệp phúc tấn thật sự không sao chứ?”
Dung Viễn gật đầu nhẹ nhàng, nói: “Tạm thời thì không sao, nhưng có thể trụ được bao lâu thì ta cũng không dám xác định, tóm lại là Nhã nhi đã đắc tội với ai mà khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-hi-phi-truyen/759088/chuong-67-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.