Edit: Ớt Hiểm
Mặc Ngọc mỉm cười lui ra, đến khi quay lại thì trong tay cầm một vật, chưa kịp tới gần thì Hoằng Huy đã la lên, vui mừng nhảy nhót: “Diều, là diều!”
Hoằng Huy miệng la chân chạy tới, nhận lấy con diều to gần bằng mình từ tay Mặc Ngọc. Đây là con diều giấy hình chim ưng, con chim ưng được vẽ hoàn chỉnh, đôi mắt sắc bén có hồn, sống động như thật. Có thể thấy người vẽ ra nó không những vẽ đẹp mà còn rất có tâm.
“Di nương, sao người biết con thích diều?” Hoằng Huy cười đến hai mắt híp lại, vuốt ve con diều, nhìn ngắm thật kỹ, lộ rõ sự yêu thích danh co nó.
Sự hân hoan không hề che dấu của Hoằng Huy khiến Lăng Nhã mỉm cười, nàng nhéo nhéo hai bên má bụ bẫm của hắn, hỏi: “Sao di nương lại không biết con thích cái gì chứ? Sao, có muốn di nương chơi diều cùng với con không?”
“Muốn.” Hoằng Huy vội trả lời thật lớn, như sợ rằng chỉ cần chậm một chút thì Lăng Nhã sẽ đổi ý vậy. Hắn chạy như bay ra bên ngoài, Lăng Nhã vội sai Mặc Ngọc vào lấy đôi giày mềm ra cho nàng thay, đế giày thêu hoa nàng đang đi chỉ dùng để đi đường bằng, nếu mang nó mà chạy thì té ngã là cái chắc.
“Thế tử chậm một chút.” Lăng Nhã vừa gọi vừa đuổi theo bóng dáng nhỏ nhắn phía trước, con diều được hắn giữ bằng sợi dây, bay dập dìu ở sau lưng.
Tháng ba, cỏ xanh chim hót, đúng là rất hợp để chơi diều. Hoằng Huy vừa chạy vừa cười, líu lo như chim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-hi-phi-truyen/759045/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.