Edit: Ớt Hiểm.
Mấy người Thủy Tú hết sức tò mò, vị cách cách mới này rốt cuộc là thần thánh phương nào, trước tiên là dùng thân phận cách cách chuyển vào Tịnh Tư cư, sau đó lại được các vị phúc tấn liên tục ban thưởng, thật là có thể diện.
Dọn dẹp xong hết thì trời cũng đã tối, Thủy Tú và Thủy Nguyệt hầu hạ Lăng Nhã dùng bữa tối. Ăn xong, đang ngồi nghỉ ngơi thì Tiểu Lộ Tử đi vào, xoa xoa tay rặn từng chữ: “ Cô… cô nương, người đi… đi…nghỉ ngơi… sớm… sớm… một chút, nô tài canh… canh gác… ở… ở bên ngoài, người có… có việc gì… cần cứ… cứ gọi nô tài, nô… nô tài sẽ… sẽ… đến ngay.” Tối nay là phiên trực của hắn và Thủy Nguyệt, một người canh ở ngoài sân, một người trong phòng phụ trách những nhu cầu ban đêm của Lăng Nhã.
Lúc ở Lãm Nguyệt cư thì không có đãi ngộ này, nhưng giờ sống một mình một viện thì không thể vẫn giống y như cũ. Lăng Nhã uống được một nửa chén trà hạnh nhân thì bỗng nghĩ nghĩ đến điều gì đó bèn đặt xuống, nói với Mặc Ngọc: “Đi lấy cái chăn bông cũ tới đây.” Sau đó ôn tồn nói với Tiểu Lộ Tử: “Tiểu Lộ Tử, bây giờ tuy đã vào xuân nhưng trời vẫn còn se lạnh, ban đêm có lẽ còn lạnh hơn, rất dễ bệnh. Ngươi lấy chăn này đắp đi.”
Vừa dứt lời thì Mặc Ngọc đã ôm tới một cái chăn bông dày hơi cũ, đưa cho Tiểu Lộ Tử, thấy hắn sững sờ không nhận thì nhắc: “Nặng quá, còn không mau cầm đi.”
Lúc này Tiểu Lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-hi-phi-truyen/759037/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.