Edit: Ớt Hiểm
Phủ đệ Tứ bối lặc.
Lăng Nhã không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ biết khi tỉnh lại thì toàn thân đau nhức, trong miệng nóng như có lửa, thấy thấp thoáng bóng người quay lưng về phía mình, nàng vội vàng kêu bằng một giọng khàn khàn: “Nước… Ta muốn uống nước…”
Mặc Ngọc đang dọn dẹp, mới đầu còn tưởng mình nghe nhầm, khi quay lại thấy đúng là Lăng Nhã đã tỉnh thì không giấu được sự mừng rỡ, vội vã rót nước đưa tới: “Cô nương, người đã tỉnh rồi.”
Thay vì trả lời, Lăng Nhã đưa bàn tay ngọc ra chụp lấy chén nước uống ừng ực, chén nước này giờ đây đối với nàng mà nói là thơm như rượu mát như trà. Uống xong một hơi, miệng nàng đã giảm bớt khô khốc, nhưng vẫn còn khát nên nàng muốn thêm một chén nữa.
“Ta đã ngủ bao lâu?” Mặc Ngọc lấy cái đệm bộng cũ lót ở sau lưng Lăng Nhã để làm chỗ dựa, giúp nàng có thể ngồi lâu một chút. Lăng Nhã nhớ rõ lúc nàng ngất đi là vào ban đêm, mà giờ ở ngoài ánh nắng chói chang, nên đoán rằng mình đã ngủ ít nhất cũng được một đêm.
“Cô nương người hôn mê khoảng bốn ngày rồi, toàn thân người nóng tới mức tay chân run rẩy, còn mê sảng nữa, nô tỳ rất sợ người cứ như vậy mà ngủ luôn.” Mặc Ngọc nói mà mắt lại ửng đỏ, ánh sáng rọi vào làm lộ rõ hốc mắt nâu đen.
Lăng Nhã nao nao, thì ra nàng đã dạo một vòng trước quỷ môn quan mà không hề hay biết, đáng tiếc, Diêm La Vương không chịu nhận nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-hi-phi-truyen/254594/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.