Khi ta trở lại Chung Túy cung, Lý công công đã đem theo Đoàn Đoàn đứng trước cửa đợi ta.
Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy ta đã vui vẻ chạy tới.
Bé không biết gì, cũng chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Bé nắm lấy vạt váy của ta, trong tay còn cầm điểm tâm trù phòng vừa làm ra.
“Mẫu phi, chúng ta đi tìm phụ hoàng có được không?”
Ta ngồi xuống xoa xoa khuôn mặt của Đoàn Đoàn.
“Đoàn Đoàn à, ngày mai chúng ta hẵng đi được không?”
Đoàn Đoàn tuy rằng có chút thất vọng nhưng vẫn theo Lý công công đến thư phòng làm bài tập hôm nay.
Trước khi đi còn quay lại nhìn ta ba lần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương: “Mẫu phi, ngày mai, ngày mai người nhất định phải dẫn con đi gặp phụ hoàng đó.”
"Đoàn Đoàn nhớ phụ hoàng rồi."
“Đã mấy ngày rồi con còn chưa gặp phụ hoàng.”
Ta nhìn khuôn mặt non nớt của Đoàn Đoàn rồi gượng cười.
Trả lời một tiếng: "Được."
Nhưng Bình An bị Thái hậu đưa đi, không rõ sống chết.
Ta không thể làm gì được.
Một loại cảm giác bất lực sâu sắc hiện lên, tưởng chừng như sắp nuốt chửng ta vậy.
Ta xoa khóe mắt đau nhức của mình, chuẩn bị đi thăm Ngôn Ngôn cùng tiểu Ngư Nhi.
Đúng lúc đụng trúng Tôn cô cô đến truyền chỉ.
Tôn cô cô nói, thái hậu muốn gặp ta.
Ta theo Tôn cô cô tới cung của thái hậu.
Mùi hương nồng nặc của gỗ hương khiến người ta không thể mở mắt.
Thái hậu thích lễ Phật, trong tay cầm một cuốn kinh Phật rất dày, khiến người ta không đoán được tâm tư.
Ta quỳ xuống trước thái Hậu.
Mở miệng nói: “Không biết thái hậu đêm khuya truyền thần thiếp đến là có chuyện gì?”
Thái hậu ngồi trên ghế cao, liếc nhìn ta rồi trầm giọng nói.
"Khương Kiều Kiều, ngươi có còn nhớ ai gia từng nói ngươi là đứa trẻ ngoan không?"
"Nhớ."
"Ngươi biết mối hận giữa ai gia cùng con tiện nhân đó, nếu không phải vì kế hoãn binh, thì sao ai gia có thể dễ dàng để con trai của tiện nhân đó tồn tại trên đời này?"
“Bây giờ thái tử đã lớn rồi, phế đế không cần thiết phải sống nữa.”
Thái hậu ánh mắt lạnh lùng, lời nói đầy hận ý.
Ta không có cách khiến thái hậu tha thứ cho Bình An, nhưng ta cũng không thể nhìn Bình An chết.
"Thái hậu nương nương, Bình An không biết chuyện năm đó, hắn vô tội."
"Vô tội?"
Thái hậu ngước mắt lên cười lạnh.
"Vậy người sai là ai gia rồi?"
“Mẫu nữ ai gia phải sinh ly tử biệt, trưởng nữ gả xa, thứ trưởng nữ chết thảm?”
"Khương Kiều Kiều, ai gia không phải thánh nhân, đừng tưởng ai gia có thể lấy oán báo ơn."
“Cho dù ngươi có giết hắn, cũng không thể gỡ được mối hận trong lòng ai gia.”
Thái hậu càng nói càng giận, kim bộ dao trên đầu khẽ run lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]