Cùng Tiêu Tuần nói lời từ biệt, Tiêu Viêm bước đi thong thả về phòng mình, không nhanh không chậm khóa kỹ cửa, bình tĩnh lôi đồ vật đã mua được cất trong lồng ngực đặt hết lên bàn.
Cảm thấy bốn phía không có ai, Dược Trần mới từ chiếc nhẫn lắc mình xuất hiện, hài lòng vuốt chùm râu không có thực của mình.
Đơn giản nói sơ qua quá trình rồi bảo Tiêu Viêm đi lấy linh thủy.
Kì thật Linh Dược Trúc Cơ này không phải đan dược cao siêu gì, Tiêu Viêm tùy tiện nhắm mắt chà xát vài cái là luyện ra một thùng đầy.
Từ góc nhìn của người đã có kinh nghiệm mà nói, thì việc quan sát là vô ích.
Nhưng Viêm đế đại nhân của chúng ta vẫn ngồi xem một cách thích thú.
Cũng lâu rồi hắn chưa trải qua đãi ngộ được lão sư cầm tay dạy học.
Huống chi nhìn động tác Dược Trần chế thuốc lưu loát sinh động, mây bay nước chảy rất đẹp mắt, rất thú vị.
Nhất là kết hợp với gương mặt yêu nghiệt hạn nước hại dân, mỹ cảm càng nhân lên gấp bội.
Sau nửa canh giờ, Linh Dược Trúc Cơ ra lò, Tiêu Viêm không nháo như kiếp trước mà nghiêm túc dựa theo lời dạy của Dược Trần bắt đầu tu luyện.
Lần tu luyện đầu tiên.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua khe cửa chiếu lên người thiếu niên đang nhập tọa, mạ một lớp ánh vàng nhẹ.
Dược Trần chán đến chết bay lơ lửng trên không trung, ánh mắt thường xuyên quét về phía Tiêu Viêm đang ngồi trong bồn gỗ.
Thiếu niên cả người trần trụi, tóc đen uốn lượn, toàn thân ngâm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-cua-ta-da-thay-doi/951260/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.