Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, đang lúc Tiêu Viêm tính toán vỗ mông về Tiêu gia tìm Tiêu Tuần, đã thấy thân ảnh màu tím hướng chính mình bay đến.
Chỉ thấy người tới mũi chân điểm nhẹ trên đá rồi nhẹ nhàng nhảy lên đỉnh núi, khi tiếp đất hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét về phía thiếu niên đang đứng bên mép vách núi.
Say mê nhìn nụ cười như ẩn như hiện của thiếu niên kia, tuy rằng có chút đáng tiếc không thể lợi dụng thời điểm yếu lòng của huynh ấy, nhưng có thể được nhìn lại vẻ mặt tự tin của Tiêu Viêm, trong lòng Tiêu Tuần vẫn rất cao hứng:
"Nhìn bộ dáng hiện tại của Tiêu Viêm ca ca, tựa hồ không cần Tuần Nhi tới an ủi nhỉ?"
"Đã trải qua đả kích, dù sao con người cũng phải trưởng thành không phải sao?" Tiêu Viêm nhún vai, cười vân đạm phong khinh.
"Nàng nhất định sẽ hối hận."
Tiêu Tuần nhìn đôi mắt Tiêu Viêm, thốt lên lời thề son sắt.
Tiêu Viêm hơi mỉm cười, đi lên trước vỗ vai Tiêu Tuần:
"Tuần Nhi, ba năm qua, đừng trách Tiêu Viêm ca ca. Đoạn thời gian ấy, bản thân ta luôn sống trong mơ hồ. Nhưng vẫn may có ngươi luôn bên cạnh ta."
Tiêu Tuần khóe miệng kéo lên, cố ý tiến lại gần, cả người dán bên tai Tiêu Viêm lẩm bẩm nói: "Thế thì.... Tiêu Viêm ca ca thích Tuần Nhi vẫn luôn bên cạnh huynh sao?"
Hương sen nhàn nhạt quanh quẩn dưới cánh mũi, hơi thở thiếu niên thơm mùi hoa lan, cảm giác tê dại bên tai truyền thẳng đến tận đáy lòng.
Vừa lòng nhìn vành tai trắng nõn của Tiêu Viêm dần dần nhiễm sắc đỏ, Tiêu Tuần thấy tốt liền thu, bất động thanh sắc thối lui vài bước.
Giờ phút này trên mặt Tiêu Viêm còn có thể miễn cưỡng bảo trì bình tĩnh, kì thật trong lòng tim đã đập bình bịch.
Rõ ràng hắn cũng là người có kinh nghiệm phong nguyệt dày dặn thế mà đối mặt với Tiêu Tuần đã không giữ được định lực?
Cũng chỉ là huynh đệ tốt nói với nhau vài câu, như thế nào bản thân còn tự làm mình rung động?
Tội lỗi a tội lỗi, về sau làm sao có thể duy trì tình huynh đệ chủ nghĩa xã hội này được!
Âm thầm phỉ nhổ chính mình ngây thơ, Tiêu Viêm cười gượng gãi đầu, quyết định nói sang chuyện khác: "Khụ, đúng rồi, Tuần Nhi.....Bây giờ ngươi có bao nhiêu tiền?"
"Tiền?" Nghe đến từ này, Tiêu Tuần có chút ngạc nhiên: "Tiêu Viêm ca ca cần tiền sao?"
"Khụ, muốn mua một chút đồ vật, còn thiếu một chút...."
Khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Viêm ngượng đến đỏ bừng, nghĩ đến thân già như hắn còn phải đi vay tiền tiểu hài tử, thực sự không thể nhịn được mà.
Lần đầu thấy Tiêu Viêm thẹn thùng như vậy, Tiêu Tuần cả người bị say trong niềm hạnh phúc được người trong lòng cần mình, vung tiền phi thường sảng khoái:
"Đây là 5 kim tệ, Tiêu Viêm ca ca cần gì cứ mua, muốn mua cái gì cũng được!"
Trong ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Tuần, Tiêu Viêm yên lặng nhận lấy kim tệ, đột nhiên sinh ra ảo giác mình được bao nuôi.
Aiss chết tiệt, hắn đang nghĩ cái quái gì vậy, Tiêu Viêm suýt thì bị suy nghĩ chính mình làm hộc máu, vội dùng sức lắc lắc đầu, hạ quyết tâm đem cái ý niệm vớ vẩn này vứt đến chín tầng mây.
"Ngươi yên tâm, về sau ta sẽ trả lại ngươi đầy đủ."
Vỗ vỗ ngực, Tiêu Viêm hứa hẹn.
"Tiêu Viêm ca ca không cần đâu, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà~"
Yên lặng đem câu nói "Phu nhân xài tiền phu quân là điều hiển nhiên" nuốt xuống, Tiêu Tuần cười xán lạn.
"Như vậy sao được, là huynh đệ cũng phải rạch ròi mọi thứ."
Tiêu Viêm đối với vấn đề này thái độ khác thường phá lệ cố chấp.
"Nếu Tiêu Viêm ca ca kiên trì muốn cảm tạ Tuần Nhi như vậy thì ngày mai huynh dẫn ta đi dạo Ô Thản Thành nhé."
Tiêu Tuần nâng má, cười như một con hồ ly.
Hết chương 7