Cứ như thế mà sinh hoạt của hai người dần dần đi vào quỹ đạo. Lý Dật vào ban ngày thì đi làm, hướng dẫn cho các sinh viên ở phòng thí nghiệm, Lý Hàm thì đi đến nhà thiếu nhi học nhạc và bơi lội, mà Vệ Hoán tranh thủ kỳ nghỉ hè này đến công ty của Vệ gia thực tập. Vào buổi tối, anh cùng cậu trần trụi quấn chặt lấy nhau, bận rộn sinh em bé. Hai người đều thích cảm giác không mang áo mưa, bởi vì càng thêm chân thật và gần gũi hơn. Hôm nay Lý Dật về nhà sớm, anh tính chuẩn bị cơm nước xong xuôi rồi đi đón vợ con về nhà. Vừa mới lên lầu còn chưa đến cửa nhà thì đã nghe thấy một trận âm thanh ồn ào. “Vương Trạch, không bằng bây giờ cưng hãy ngoan ngoãn đi theo anh, anh đây sẽ xí xóa món nợ này, thế nào?” Một tên đàn ông bặm trợn đang nói chuyện với Vương quả phu, khuôn mặt cực kỳ đáng khinh. “Anh đừng có mà không nói lý lẽ như vậy!” Trên khuôn mặt tuấn tú của Vương quả phu tràn đầy lửa giận, cậu không hề nao núng chút nào, cứ như vậy mà giằng co qua lại với tên đàn ông lực lưỡng kia. “Chồng quá cố của tôi rõ ràng là đã trả hết nợ cho các người, tại sao còn tới đòi nữa chứ?” “Anh nói hắn không trả nghĩa là không trả! Cưng phải thay thế hắn trả nợ cho anh, tốt nhất là dùng thân thể để trả!” Tên đó tiến lên phía trước, vẻ mặt không kiên nhẫn. “Anh đây là để mắt đến cưng, nhìn bộ dạng tao lãng này của cưng thì chắc đã lâu rồi không được ai “chăm sóc” phải không? Dù sao cưng cũng không có chồng, không bằng để lão đây tới làm cho cưng thật sảng khoái.” Lý Dật nhìn đối phương đang muốn động tay động chân, anh nhanh chóng tiến lên đẩy móng heo của tên đó ra, che chắn trước mặt Vương Trạch. “Ai nói cậu ấy không có chồng hả? Tôi chính là hôn phu của cậu ấy!” Lý Dật tranh chấp với gã đàn ông hung hãn kia, bởi vì mấy tháng qua kiên trì rèn luyện nên thân thủ cũng tiến bộ hẳn. Tên kia thấy có người ra mặt, đánh cũng đánh không lại, đành phải lầm lì mà bỏ đi. “Đừng có mà vác mặt tới đây gây rối nữa, nếu không tôi thấy một lần liền đánh một lần!” Lý Dật giận dữ hét lớn ở phía sau. Lý Dật xoay người, ngay lập tức nói không nên lời. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vị quả phu vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ này rơi lệ. Hàng xóm quanh đây đều rất nhiệt tình và hay giúp đỡ cho Vương quả phu. Nhưng mà lòng tự trọng của cậu ấy lại rất cao, thà rằng bản thân chịu khổ còn hơn nhận ơn huệ của người khác. Nhưng hôm nay lại rơi lệ như vậy, có thể biết được cậu ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất. Khuôn mặt của Vương Trạch không thuộc dạng đẹp một cách kiều diễm, nhưng lại rất điển trai và nam tính, mái tóc cạo ngắn càng tăng thêm mị lực của cậu ta. Mà một người “rắn rỏi” như vậy lại đang khóc, Lý Dật cảm thấy trái tim như muốn tan chảy. Lý Dật kéo Vương Trạch vào trong phòng, sau đó để cậu yên ổn ngồi trên sô pha. “Hạo Hạo đâu? Còn chưa tan học sao?” Lý Dật không biết làm sao để an ủi Vương Trạch, đành phải tìm chủ đề khác để mở lời. “Hạo Hạo đến nhà bạn học của nó rồi, làm xong bài tập mới trở về.” Vương Trạch lập tức lau khô nước mắt, sau đó nói với Lý Dật “Hôm nay cảm ơn anh đã giải nguy cho tôi, chỉ là ủy khuất cho tiểu ca nhi nhà anh rồi.” Vương Trạch cố gắng mỉm cười để khiến bản thân trông bình tĩnh hơn, nhưng lại chỉ lộ ra được một nụ cười đau khổ. “Em ấy sẽ hiểu thôi. Mọi người đều là hàng xóm, giúp đỡ cho nhau là chuyện nên làm.” Lý Dật nhìn Vương Trạch cười khổ, càng thêm đau lòng. Vì thế anh ôm lấy bả vai của cậu, nói “Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, nhẫn nhịn như vậy sẽ rất khó chịu.” Vương Trạch gật đầu, nước mắt giống như nước tràn bờ, làm ướt nhẹp cả đầu vai của Lý Dật. “Lý Dật, tôi có thể làm phiền anh một chuyện không?” Vương Trạch vùi mặt vào trong lòng ngực của Lý Dật, yếu ớt nói. “Cậu nói đi, tôi nhất định sẽ giúp.” Lý Dật ôm chặt người trong lòng ngực, kiên định nói. “Anh làm được không? Tôi thực sự rất căng thẳng nên cần được giải tỏa áp lực.” Mặt của Vương Trạch đỏ như con tôm bị luộc chín, nhưng cậu vẫn tiếp tục nói. “Mỗi buổi tối khi nghe thấy anh cùng vị kia nhà mình mây mưa, tôi đều nhịn không được mà muốn thủ dâm. Trong đầu cứ mãi nghĩ về anh, chỉ hy vọng có thể được anh thao một lần là tôi đã mãn nguyện rồi.” Lý Dật cả người cứng đờ, không biết phải trả lời như thế nào. Lý trí mách bảo anh là không nên đáp ứng chuyện này, dù sao thì anh cũng đã có người mà mình muốn ở bên cạnh cả đời, hơn nữa đám cưới sắp đến rồi, làm sao có thể đi quan hệ cùng người khác được? Nhưng mà Lý Dật lại là kiểu người hiền lành và luôn muốn giúp người khác được vui vẻ. Huống chi anh thật sự không nỡ nhìn Vương Trạch khổ sở như thế này. Trong lòng chiến đấu một hồi lâu, Lý Dật rốt cuộc hạ quyết tâm. Bờ môi ướt át và nóng bỏng đè lên môi của Vương Trạch, đôi mắt to và cặp lông mày rậm của cậu mở lớn hết cỡ. Bàn tay to của Lý Dật thuận thế luồn vào bên trong quần áo của Vương Trạch, vuốt ve lồng ngực nở nang mà anh đã mơ ước từ lâu. Khác với cơ ngực được rèn luyện trong phòng tập của Vệ Hoán, cơ ngực của Vương Trạch là do cuộc sống kham khổ hằng ngày tạo thành, cực kỳ co dãn và mềm mại. Tay Lý Dật giống như sắt mà chạm vào nam châm, không thể nào lấy ra được. “Anh Dật.” Cả người Vương Trạch mềm nhũn như bãi xuân thủy, vô lực ngã xuống ghế sô pha, Lý Dật lập tức bế cậu đi về phía phòng ngủ. Sau khi đặt người lên trên giường, anh bắt đầu cởi quần áo của mình. Vừa cởi đồ vừa nhìn chằm chằm thân thể lõa lồ của Vương Trạch, không muốn dời mắt đi chỗ khác. Ánh mắt trần trụi này khiến Vương Trạch không dám nhìn thẳng, nhưng cậu cũng bọ dáng người của Lý Dật hấp dẫn, cho nên không muốn bỏ lỡ một giây phút nào. Không ngờ dáng người của anh Dật vẫn còn ngon nghẻ như vậy, thật muốn chết mê chết mệt, khó trách tiểu ca nhi kia mỗi đêm đều kêu rên rất dâm đãng. Vương Trạch nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy đố kỵ. Nếu mình cũng có thể có được anh Dật thì tốt biết mấy. Sau khi Lý Dật cởi quần lót, cây gậy khổng lồ của anh bật mạnh ra ngoài, khiến Vương Trạch cũng khiếp sợ. Ôi trời, nó lớn quá đi mất, tiểu huyệt của mình có nuốt hết được nguyên cây thịt này không đây? Vương Trạch lập tức bò đến mép giường, ngậm côn th*t to khủng của Lý Dật vào trong miệng mình. Cậu đã rất nhiều năm không được xơi côn th*t, hiện giờ được ăn ngon thế này thì biểu tình trên mặt rất là phê, vừa mút liếm vừa không ngừng gọi “Anh Lý Dật”, khiến Lý Dật càng thêm nhiệt huyết sôi trào, côn th*t càng thêm cương cứng. “Anh Dật à, đút vào đi.” Tiểu huyệt của Vương Trạch đã ướt đẫm d*m thủy, căn bản không cần phải khuếch trương. “Hai ngày trước tôi đã qua kỳ kinh rồi, nên anh không cần đeo bao cao su.” Nghe được lời này, Lý Dật lập tức đĩnh về phía trước, đút nguyên cây côn th*t vào tiểu huyệt ướt nóng kia. Hiện tại anh đã được nếm qua tư vị thao trực tiếp, đương nhiên nếu có thể không mang bao làm thì càng tốt rồi. Nhìn Lý Dật lao vào tiểu huyệt của mình mà không bị cản trở, Vương Trạch nở một tia cười hạnh phúc. Thực xin lỗi anh Lý Dật, thực ra cũng không phải kỳ kinh gì, mà là vừa đúng ngày có thể thụ thai, em chỉ muốn sinh một đứa con cho anh thôi, thực xin lỗi. Không cách nào bị phân tâm nữa, Vương Trạch nhanh chóng trầm luân ở trong bể dục. Cuối cùng cậu cũng biết vì sao tiểu ca nhi kia mỗi đêm đều la hét lớn tiếng đến như vậy. Bởi vì giờ phút này cậu cũng không kìm được mà muốn hét lên. Vương quả phu khác với với những người trẻ mới nếm mùi vị tình dục, cậu cũng thuộc dạng có kinh nghiệm, vì thế mà cậu cũng rất phóng khoáng trong chuyện hoan ái giữa hai người. Hơn nữa dáng người của Vương Trạch rất phập phồng quyến rũ, khiến Lý Dật yêu thích không muốn buông tay, hai người phối hợp nhịp nhàng với nhau, càng ngày càng ăn ý. Nhưng qua nửa tiếng, Lý Dật liền nhịn không được mà bắn ra một trận nùng tinh vào trong tiểu huyệt của Vương quả phu, cậu cũng phóng thích theo anh, hai người ôm lấy nhau run rẩy hồi lâu. Tư vị của Vương quả phu cũng quá mức tuyệt hảo, Lý Dật thao không chút nương tay. Cảm giác sảng khoái này làm cho anh thấy có rất nhiều dư vị, tuy rằng trong lòng yêu nhất vẫn là Vệ Hoán, nhưng Vương quả phu cũng chiếm được một góc nhỏ trong trái tim anh. Phòng ngủ từ từ tỏa ra mùi vị tanh hôi, nùng tinh của Lý Dật từ tiểu huyệt của Vương quả phu chảy ra ngoài, khiến ga trải giường ướt nhẹp một mảng. “Anh Dật à, cảm ơn anh.” Vương Trạch mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển nói, vẻ mặt của cậu đầy mãn nguyện và hạnh phúc đến ửng đỏ. “Gọi ông xã đi.” Lý Dật ôn nhu hôn lên trán Vương Trạch. “Ngoan.” “Ông xã.” Khuôn mặt đẹp trai của Vương Trạch thẹn thùng mà gọi Lý Dật là ông xã, khiến côn th*t của anh thiếu chút nữa lại ngóc đầu lên. “Anh phải đi đón bà xã và con trai rồi.” Lý Dật nhịn không được lại sờ soạng cơ ngực của Vương Trạch một phen, nói. “Về sau nếu muốn thì cứ nhắn tin cho anh, anh sẽ thỏa mãn em trước, rồi lại thỏa mãn vị kia nhà anh.” Đối với Lý Dật mà nói thì, Vương Trạch đáng thương đến nổi khiến người khác cũng đau lòng, cậu ấy đã sống nhiều năm thủ tiết như vậy, không có đàn ông an ủi, khẳng định rất khó chịu. Cho dù sẽ rất khó khăn, nhưng anh vẫn muốn giúp Vương Trạch được thỏa mãn dục vọng. Lý Dật mặc xong quần áo liền rời khỏi nhà của Vương Trạch, chạy đi đón bà xã và con trai về. Cũng may không có đến trễ, Vệ Hoán vẫn chưa phát hiện được gì. Nhưng mà đêm nay hai người không có lăn lộn như ngày thường, Lý Dật ngã đầu xuống giường liền ngủ thẳng cẳng. Vệ Hoán vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn, vẻ mặt hạnh phúc mà ôm lấy ông xã nhà mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]