Đoàn người ngựa của Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng dừng chân ở hành cung An Châu, chính là nơi mà mùa hè vừa rồi bọn họ đã đến.
Chớp mắt đã hơn nửa năm.
Vương Chi Lăng quay trở về hành cung An Châu, trong lòng không biết là tư vị gì, cứ ngẩn ngơ ngồi trước đình viện, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, mà lại nghĩ không thông.
Tôn ma ma từ phía sau đi lại phía nàng, khoác lên vai nàng một tấm áo lông cáo.
- Nương nương, buổi chiều gió lạnh, nương nương nên vào trong rồi.
Vương Chi Lăng không nhúc nhích, chỉ lắc đầu khẽ nói:
- Hách Đằng thật lỗ mãng. Khó khăn lắm về lại được kinh thành, sao phải vì bổn cung mà khổ sở như thế?
Tôn ma ma thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh Vương Chi Lăng, nhẹ giọng khuyên nhủ nàng:
- Nương nương, Hách Tướng quân hành sự thực sự không suy nghĩ, chọc giận Bệ hạ. Nhưng Bệ hạ giận dữ như vậy là có lý do. Hách Tướng quân năm lần bảy lượt vì nương nương mà vượt quá thân phận, lần này lại dám tự ý rời khỏi vị trí, đưa binh đuổi theo xa giá. Bệ hạ chỉ phạt đày ra biên ải cũng đã quá nhân từ rồi.
Vương Chi Lăng hiểu ý Tôn ma ma, nàng vội lắc đầu:
- Bổn cung không trách Bệ hạ, bổn cung chỉ cảm thấy Hách Đằng làm như vậy, nói không chừng là có kẻ xúi giục. Hiện tại ở trong cung, đối đầu với bổn cung cũng chỉ có Linh Tài nhân. Bổn cung chỉ sợ Bệ hạ để bụng chuyện này…
- Đó là tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chuyen-sung/759255/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.