Thân Giang Kiệt ngạc nhiên nhìn ánh mắt kiên định cùng giọng nói có phần căng thẳng của Vương Chi Lăng. m thanh của nàng dường như đối lập với dáng vẻ không sợ trời không sợ đất kia. Thân Giang Kiệt chợt hiểu ra, có lẽ nàng đang hoảng loạn khi chính mình mắc phải tội can chính. 
Thân Giang Kiệt nắm bàn tay nhỏ nhắn đang ướt đẫm mồ hôi của Vương Chi Lăng. Quả thực nàng đang rất căng thẳng. Thân Giang Kiệt có chút đau lòng, ở bên nhau suốt mấy tháng qua, hắn và nàng cũng xem như tâm đầu ý hợp, thế nhưng nàng vẫn một mực sợ hắn như vậy. Khoảng cách quân thần quả nhiên không thể nào dùng một đoạn tình ý mà xóa mờ đi. 
- Chi Lăng, trẫm vẫn dựa vào những chứng cứ mà Thông chính ty dâng lên để điều tra. Trẫm hứa với nàng nhất định sẽ không để phụ thân hàm oan. 
Vương Chi Lăng cúi đầu, rũ mi mắt. Khóe miệng đang chùng xuống của nàng lại vì lời nói của Thân Giang Kiệt mà cong cong lên. Thân Giang Kiệt kéo Vương Chi Lăng vào ngực mình, hôn lên mái tóc thơm nức mùi bồ kết. 
- Bệ hạ không giận thần thiếp nói lời can chính sao? – Vương Chi Lăng dè dặt hỏi. 
- Ai dám giận nàng? – Thân Giang Kiệt cười sủng nịnh – Trẫm không muốn nửa đêm đến phòng thê tử còn bị đuổi về đâu! 
Vương Chi Lăng sửng sốt một hồi, mới nhớ ra Thân Giang Kiệt từng lẻn vào phòng nàng lúc nửa đêm, bị nàng lạnh lùng đuổi khéo, nàng lí nhí nói: 
- Bệ hạ nhớ dai ghê… Nhưng thực sự hôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chuyen-sung/759233/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.