Vương Chi Lăng nhặt nhạnh những tấm vải còn sót lại dưới nền, quấn lấy thân thể đã tổn thương đến thê thảm của bản thân, mò mẫm về lại tẩm cung của mình. Dọc đường đi, may mắn không có ai phát hiện ra nàng, bởi tẩm cung của nàng vừa xa xôi, hẻo lánh, lại vừa không có đủ nô bộc hầu hạ. Vương Chi Lăng đối với việc bản thân bị thất sủng chưa bao giờ tỏ ra bất mãn, lần này, nàng lại càng cảm thấy may mắn. Nếu không, sự việc nhục nhã ban nãy phơi bày cho bao nhiêu con mắt cùng xem, không biết sẽ còn đau đớn đến mức nào.
Vương Chi Lăng đẩy cửa bước vào tẩm phòng, hơi thở của nàng mỗi lúc một nặng nề, đánh động tiểu nha hoàn bồi giá bên cạnh nàng – Tố Tâm. Tố Tâm đang nhặt lá đinh lăng làm gối ngủ cho chủ nhân, chợt phát hiện Vương Chi Lăng đầu bù tóc rối, y phục rách bươm, lê lết từng bước nặng nhọc vào trong tẩm phòng.
- Nương nương về rồi, nương nương… người… làm sao vậy?
Tố Tâm hoảng sợ cực độ, mặc dù chưa từng trải, nhưng nhìn bộ dạng thảm thương của Vương Chi Lăng, Tố Tâm cũng đoán được nàng vừa gặp phải chuyện gì, có thể còn vô cùng khủng khiếp và đau đớn. Vương Chi Lăng siết chặt tay của Tố Tâm, lảo đảo bước về phía trước.
- Mau… mau dìu bổn cung vào trong, đóng cửa lại.
Tố Tâm không dám chần chừ, đỡ lấy chủ nhân, để nàng ngồi ngay ngắn trên nhuyễn tháp, rồi sang phòng dược thiện, nhỏ giọng gọi Tôn ma ma đang nấu thuốc ở bên trong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chuyen-sung/254566/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.