Đến tháng hai, ngày cùng bắt đầu dài hơn. Cả ngày không có việc gìlàm, tôi liền ở trong cung thái hậu để hầu hạ bà chép kinh Phật. Cáilạnh của mùa đông vẫn chưa dứt, trên cành cây ngoài điện vẫn dày tuyếtđọng, thường thường có thể nghe thấy tiếng nhánh cây gãy rất nhỏ. Cảnhtuyết lành lạnh xuyên qua giấy cửa sổ, là một loại màu xanh như màu sứmỏng manh, hoặc như là ánh trăng rằm, ngược lại ánh sáng trong điện sovới bên ngoài rộng hơn, thoáng hơn rất nhiều.
Chắc vì Huyền Lăng nên thái hậu đối đãi với tôi cũng rất tốt, nhưng bà luôn im lặng không nóichuyện. Tôi hầu hạ bên người cũng không dám tự tiện nói nhiều lời.
Lưu quang luôn không tiếng động.
Rất nhiều lúc, thái hậu yên lặng quỳ thẳng trong điện niệm tụng kinhvăn, tôi ở phía sau bà mà chép từng chữ từng chữ một, thật ra chẳng thú vị gì cả. Trên lò lửa to đang đốt đàn hương, khói hương toả ra, thảnnhiên quanh quẩn, thần sắc bà bình tĩnh như ở ngoại cảnh, ánh mắt tựanhư bác sơn khinh lũ kia, phiêu miểu nhược vô.
Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Thái hậu cũng thích đàn hương sao?”
Bà nói: “Người lễ phật hay dùng đàn hương, không thể nói rõ thích haykhông thích.” Bà hơi hơi nheo mắt nhìn tôi: “Hậu cung tần phi rất ítdùng hương này, sao con lại biết được?”
“Có lúc thần thiếp đốt loại hương này để tịnh tâm, tốt hơn so với An Tức hương.”
Thái hậu mỉm cười: “Không sai. Làm người khó tránh khỏi những chuyện không hề như ý muốn, con biết gạt bỏ đi là tốt rồi.”
Mắt thái hậu không được tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-huyen-truyen/759312/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.