Tôi nói bằng giọng không nhanh không chậm: “Lung Nguyệt, con vừa khuyên mẫu phi không nên để lộ sự tức giận ra ngoài mặt, vậy con phải biết là nữtử trong cung làm người cần giấu kín cảm xúc, làm việc cần từ tốn đúngmực, bằng không sẽ là tự mình hại mình. Lần này quay về con hãy khuyênnhủ Đức phi rằng đừng nên vì chuyện của ta mà bận lòng quá.” Rồi tôi vẫy tay ra hiệu cho con bé lại gần, ghé đến bên tai nó khẽ nói: “Chuyện này ngoài con ra thì không ai có thể giúp ta cả.”
Sáng sớm mấy ngàysau, cơn mưa rào kéo dài suốt thời gian qua đã ngừng rơi hẳn, chỉ cònlại những tiếng tí tách thỉnh thoảng vang lên do nước đọng rơi từ trêncây xuống.
Giữa ánh bình minh thoáng màu tím nhạt chợt bừng lênmột thứ màu vàng tươi cao quý tựa ánh thái dương, tôi ngẩng đầu lên khẽnở một nụ cười điềm đạm. “Hoàng thượng rốt cuộc đã tới rồi.”
Y mỉm cười nhìn tôi. “Trẫm tới mà nàng không bất ngờ chút nào ư?”
“Sao có thể chứ?” Tôi ngừng công việc thêu thùa, cười nói. “Nơi này là nhàcủa Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn tới lúc nào cũng được, thần thiếpviệc gì phải bất ngờ.”
Huyền Lăng đã một thời gian dài không đặtchân tới Nhu Nghi điện, mấy đứa nhỏ vừa nhìn thấy y liền không kìm đượcchạy nhào tới, đứa cầm tay đứa níu áo y. Hàm Nhi vốn nghịch ngợm nhấtcòn nhảy lên quàng tay qua cổ y, gọi vang một tiếng “phụ hoàng” vẻ đầythân thiết, thế nhưng lời còn chưa dứt thì nước mắt đã rơi xuống trướcrồi.
Tôi đưa tay xoa lưng Hàm Nhi, dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759698/quyen-8-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.