Từ sau bữa tiệc hôm Nguyên Tiêu tới giờ,tuyết vẫn rơi mãi không ngừng, kéo dài suốt nửa tháng trời, làm không khí vừaẩm ướt vừa nhớp nháp.
Bởi vì đang dịp đầu năm mới, tang lễ củaVưu Tĩnh Nhàn được tổ chức hết sức đơn giản, gọn nhẹ. Giữa thời tiết lạnh giá,màu trắng của áo tang như hòa lẫn vào trong màu tuyết mênh mang, khiến người takhông kìm được sinh ra những tia xúc cảm.
Tôi cũng thầm cảm khái, còn có chút xótthương. Sau một thời gian dài chờ đợi và ái mộ, mới được gả vào phủ Thanh HàVương chưa đầy hai năm thì Vưu Tĩnh Nhàn đã buông tay đi rồi, vậy mới thấy sinhmệnh của con người thật yếu ớt biết bao nhiêu, hệt như một bông tuyết mùa xuânbất cứ lúc nào cũng có thể bị ánh dương làm tan chảy.
Ngoài cửa sổ, những bông tuyết phất phơ rơixuống, như đang nhẹ nhàng múa lượn giữa trời, mang theo cái lạnh vô cùng vôtận. Tôi đưa tay cầm lấy chiếc que cời than bằng đồng chọc nhẹ vào than tronglò, tiện tay vứt mấy phiến lá trúc xanh biếc vào trong. Lá trúc vừa gặp lửa lậptức phát ra những tiếng lèo xèo, ngay sau đó liền tỏa ra một làn hương thoangthoảng.
Bức rèm gấm thêu hình những chữ phúc ngoàicửa được vén lên, ngay sau đó, giọng nói của Tiểu Doãn Tử theo một làn gió lạnhbay vào: “Ẩn phi tới.”
Tôi vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, tiện tay khoácmột chiếc áo dài thêu hình dây thường xuân lên vai, mái tóc được búi lại gọngàng, trong lòng ôm một chiếc lò sưởi cầm tay, lẳng lặng chờ Ngọc Ẩn đi vào.
Độ này tuyết rơi nhiều nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759668/quyen-8-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.