18]Trích Đăng Khoái các, Hoàng Đình Kiên. Nguyên văn Hán Việt: Trừng giang nhấtđạo nguyệt phân minh - ND.Ngày hôm sau, Huyền Lăng sai Lý Trường tớitruyền khẩu dụ cho phép tôi gọi Cố Giai Nghi vào cung hỏi han. Ngoài mệnh phụ,gia quyến và người xuất gia, nữ tử thứ dân vào cung ắt phải thông báo tới Hoànghậu, huống chi Cố Giai Nghi còn xuất thân phong trần, thế mà Huyền Lăng lại chỉtruyền khẩu dụ cho tôi, hoàn toàn không nói câu nào với Hoàng hậu.
Gió hè thổi tới mát rượi, hồ sen trước NhuNghi điện sóng gợn rung rinh, giữa làn nước biếc đã xuất hiện mấy nụ sen chúmchím, không ngớt đung đưa, toát ra một vẻ dịu dàng, tha thướt khó mà miêu tảbằng lời.
Còn Cố Giai Nghi lúc này đang chậm rãi bướcqua cầu đi tới chỗ tôi.
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy Cố GiaiNghi, nhưng là lần đầu tiên nhìn rõ bộ dạng của cô ta. Lúc cô ta xuất hiện, tôicăng thẳng đến nỗi gần như ngừng thở, có lẽ vì bao năm qua đều sống ở chốn khóihoa, trong vẻ đẹp đằm thắm của cô ta thấp thoáng mấy nét phong trần, vậy nhưnglại không hề khiến người ta cảm thấy dơ bẩn, còn mông lung như một làn khóiráng lúc bình minh. Kỳ thực nếu chỉ thoạt nhìn cũng khó có thể nói là cô ta đẹpđến cỡ nào, có điều cái thần thái ưu sầu, xót xa kia sẽ bất giác lộ ra mỗi khicô ta đưa mắt ngó quanh, trong sự xinh đẹp yêu kiều lại mang theo mấy phần tâmsự, dáng vẻ đó thực giống với An Lăng Dung lúc mới vào Chân phủ. Nhưng cô tavới An Lăng Dung cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759644/quyen-7-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.