Rượu được ba tuần, Huyền Lăng dường như đãhơi say, bèn tựa người vào ghế gọi người lên ca múa. Mọi người trên đài lúc nàythần sắc đều có vẻ uể oải, tiếng nhạc vừa nổi lên, những ánh mắt liền hờ hữngliếc qua. Hồi ban ngày bọn họ đã xem cảnh cưỡi ngựa bắn cung tràn đầy khí thếrồi, giờ cảnh đàn ca nhảy múa mềm mại quả thực là càng thích hợp hơn. Các vũ cơvận xiêm y diễm lệ, tha thướt nhảy múa giữa làn gió đêm dìu dịu, dưới ánh đènlưu ly tỏa bóng mông lung, nhìn thực chẳng khác gì những bông hoa kiều diễm tộtcùng.
Xích Thược nghe xong một khúc liền gọi thêmđiệu Thác Chi vũ. Hai nàng vũ cơ chậm rãi bước ra, mái tóc cả hai được búi lêncao vút, trên trán dán một miếng ngọc xanh biếc hình chim trĩ, vận áo đỏ tươi,phía dưới là chiếc váy trắng ngần thêu hình hoa cỏ màu xanh và vàng, bầu ngựctrắng nõn lồ lộ, trên tay có khoác thêm khăn lụa mỏng. Theo tiếng nhạc vanglên, bọn họ ung dung thả bước, ống tay áo rộng không ngớt tung bay, thực là bắtmắt vô cùng.
Xích Thược tỏ ra có chút cụt hứng, vứt đôiđũa bạc trong tay xuống, nói: “Từ khi vào cung đến nay, điệu múa đẹp nhất màthần thiếp từng được xem chính là Kinh Hồng vũ của An Chiêu viện đêm đó, xemxong rồi mới thấy những điệu múa khác đều nhạt nhẽo cả.”
Huyền Thanh đưa mắt liếc qua phía XíchThược một chút, làm bộ vô tình nói: “Nương tử chưa từng được xem Thục phi nươngnương múa điệu Kinh Hồng ư?”
Tôi khẽ mỉm cười một tiếng. “Bọn ta chẳngqua là Đông Thi bắt chước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759641/quyen-7-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.