Chương trước
Chương sau
[7]Trích Cẩm sắt, Lý Thương Ẩn. Dịch thơ: Huỳnh Minh Đức. Nguyên văn Hán Việt: LamĐiền nhật noãn ngọc sinh yên - ND.
Mùa xuân sớm đã qua đi, lúc này những gốcđào, gốc hạnh trồng đầy trong Thượng Lâm uyển đều chẳng còn hoa nữa, cây nàocây nấy đều biêng biếc xanh tươi, bắt đầu kết quả. Thế nhưng cảnh hoa tất nhiênkhông thể lụi tàn vì chẳng phải chỉ riêng mùa xuân mới có hoa, hiện giờ, mấyngàn gốc lựu mang tên “Thiên Biện Hồng” đều đang nở hoa rực rỡ, khung cảnh thựclà bắt mắt vô cùng.
Một năm qua, trong cung đã có thêm rấtnhiều tiếng trẻ con khóc, tôi sinh được Hàm Nhi và Uẩn Hoan, Trinh Quý tần sinhnhị Hoàng tử Dư Bái, My Trang thì lưu lại tứ Hoàng tử Dư Nhuận. Huyền Lăng từkhi đăng cơ tới nay, dưới gối vẫn luôn hoang vắng, bây giờ liên tục có thêm bacon trai, một con gái, thực là một việc rất đáng mừng. Chính vì thế nên HuyềnLăng mới sai trồng đầy cây lựu khắp trong cung để chúc mừng việc này, coi nhưứng với điềm nhiều con nhiều cái.
Sáng hôm nay, tôi cùng Ngọc Nhiêu chơi đùavới Linh Tê và Hàm Nhi ở chái điện. Ngọc Nhiêu bế Hàm Nhi trên tay, chọc chothằng bé cười vang khanh khách không ngừng, đồng thời không kìm được lộ vẻ aoước. “Làm trẻ con thật tốt, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cóngười chơi đùa cùng thì vui vẻ cười vang, có việc gì không vừa ý thì chỉ cầnkhóc lớn một trận rồi sẽ quên sạch, chẳng trách ai ai cũng nói làm trẻ con làthích nhất.”
Tôi sợ muội ấy nghĩ tới những việc thươngtâm trong nhà ngày trước, bèn vội vã chuyển chủ đề: “Trong số các tỷ muội chúngta, muội là nhỏ nhất, muốn giả làm trẻ con để làm nũng cũng không hẳn là khôngđược.”
Ngọc Nhiêu xoay người lại, nở nụ cười tươi.“Đại tỷ cứ suốt ngày trêu chọc muội thôi, muội không thèm để ý tới tỷ nữa.”
Tôi cười, nói: “Mới nói có một câu thôi màmuội đã thật sự làm nũng rồi kìa. Đợi mấy năm nữa chắc muội cũng phải lấy chồngrồi sinh con đẻ cái, đến khi đó tha hồ có trẻ con làm nũng với muội, chẳng cònphải lo buồn buồn tủi tủi gì nữa đâu, mà chưa biết chừng muội sẽ còn trở thànhthủ lĩnh cầm đầu một đám trẻ con ấy chứ!”
Ngọc Nhiêu nghe thế lại càng thẹn thùng, đỏmặt nói: “Đại tỷ giờ đã là nương nương rồi, thế mà nói năng vẫn chẳng mực thướcgì cả, thật là đáng ghét quá.”
Hoán Bích lúc này vừa ra ngoài hái ít hoatươi mang về cắm vào bình, nghe thấy thế liền cười, nói: “Với tính cách của tamtiểu thư bây giờ, nếu thật sự trở thành một người mẹ, thật không dám tưởngtượng tình hình sẽ ra sao nữa. Không biết sau này là vị công tử nhà nào cóphúc, cưới được tam tiểu thư của chúng ta về đây.”
Thế nhưng vừa nhắc tới chuyện cưới xin, tôiliền nghĩ ngay đến Ngọc Diêu. Sau khi nhà họ Quản thoái hôn, trong nhà đột ngộtphát sinh biến cố, phụ thân bị biếm tới Giang Châu làm thứ sử, Ngọc Diêu vàNgọc Nhiêu tất nhiên cũng phải đi theo, thân là con gái của tội thần, lại phảitới một vùng hoang vu giá lạnh như Giang Châu, ăn mặc không đủ no ấm, hai ngườihẳn đã phải chịu đủ nỗi khổ sở. Ngọc Diêu từ nhỏ đã yếu đuối, nhạy cảm, độtngột bị thoái hôn, gia đình lại gặp hồi ách vận, tới Giang Châu rồi không có aiđể gả, lại càng không có ai chịu cưới, quả thực là đáng thương vô cùng. Huốngchi trong cơn biến cố lần đó, Ngọc Diêu cũng có lỗi lầm, đó là quá cả tin, chonên sau khi tới Giang Châu, muội ấy vẫn luôn tự đày đọa mình, ngày ngày đềuđóng kín cửa phòng, ăn uống đạm bạc, không muốn nói chuyện với người khác, cũngkhông chịu qua lại với ai. Việc hôn nhân của muội ấy vì thế mà cứ lần lữa mãi,đến bây giờ cũng đã hai mươi hai tuổi rồi. Triều Đại Châu không thịnh hành việcthành thân sớm, nữ tử mười bảy, mười tám tuổi xuất giá là điều hết sức bìnhthường, nhưng muộn hơn chút nữa thì cũng chỉ tới đôi mươi là hết mức, người đãhai mươi hai tuổi mà vẫn còn ở trong khuê các như Ngọc Diêu thực là ít ỏi vôcùng. Cũng khó trách những người ở trong và ngoài cung mỗi lần nhắc tới ChânNgọc Diêu thì đều cười thầm bảo đó là một “lão nữ” không có ai thèm hỏi tới.Trên thực tế, từ sau khi tôi trở lại cung đình nắm quyền thế trong tay, vô sốgia đình quyền quý nghe nói tôi còn có hai vị muội muội chưa xuất giá, bèn ùnùn kéo đến chỗ cha tôi ở Giang Châu để cầu thân, cơ hồ đã đạp nát cả bậu cửa,trong đó không thiếu những bậc thanh niên tuấn kiệt, căn bản không để ý gì tớiviệc Ngọc Diêu tuổi đã hơi lớn. Chỉ là Ngọc Diêu bây giờ đã nguội lòng với namtử, từng dứt khoát nói thẳng với tôi là không còn muốn lấy chồng nữa.
Mắt nhìn muội ấy tuổi lớn dần mà cứ mãigiam mình nơi khuê khác, tự đày đọa bản thân, người làm tỷ tỷ tôi đây thực làlo lắng vô cùng.
Hoán Bích thấy tôi như vậy liền biết ngaylà đang nghĩ tới Ngọc Diêu, bèn cười, nói: “Hôm nay thời tiết đẹp thế này, cứ ởtrong cung thì thật là đáng tiếc, tiểu thư có muốn cùng tam tiểu thư ra vườndạo chơi một lát không?”
Trong Vị Ương cung của tôi có một khu vườnrất rộng. Sau khi tôi trở lại cung đình liền được Huyền Lăng sủng ái rất mực,cho xây một khu vườn có quy cách chỉ nhỏ hơn khu vườn ở Phượng Nghi cung củaHoàng hậu một chút, bên trong trồng đầy kỳ hoa dị thảo để tôi có thể ngắm cảnhhoa bốn mùa mà không cần bước chân ra khỏi cửa cung.
Tôi còn chưa nói gì thì Ngọc Nhiêu đã cấttiếng: “Ngày ngày đều tới khu vườn đó dạo chơi, không bắt bướm thì ngắm hoa,thực là nhạt nhẽo quá chừng. Mà trước đây còn có thể nói là đi ngắm hoa đượcchứ bây giờ hoa đã rụng quá nửa rồi, chỉ có thể ngắm lá thôi. Nếu tỷ tỷ thật sựmuốn đi thì Nhiêu Nhi cũng đành cố gắng theo hầu vậy.”
Tôi giơ quạt lên làm bộ định đánh vào miệngmuội ấy. “Đúng là cái đồ con khỉ lẻo mép, ta còn chưa nói gì mà muội đã phun ramột tràng dài như thế rồi. Nếu muội thật sự không muốn thì chúng ta chịu khó đithêm vài bước tới Thượng Lâm uyển vậy.”
Ngọc Nhiêu nghiêng người né tránh, sau đóliền đứng dậy, ra vẻ thở dài than: “Tới đó thì cũng được thôi, chỉ là nhỡ gặpphải vị phi tần nào đó thì lại tha hồ được nghe họ gọi nương nương dài nươngnương ngắn, rồi còn vô số những lời chẳng biết là từ đâu ra nữa chứ, muội chỉđứng một bên thôi mà cũng thấy khó chịu thay tỷ tỷ.”
Tôi cười đến đau cả bụng, đưa tay chỉ vềphía muội ấy mà nói với Hoán Bích: “Muội nhìn cái miệng của con nhóc này xem,sao lại xấu xa đến như thế được chứ? Hoán Bích, giúp ta tới ngó thử xem, khôngbiết trong cái miệng kia đã bị nhét vào bao nhiêu răng sắt răng đồng nữa, làmta đau hết cả đầu!”
Hoán Bích cười, nói: “Nô tỳ làm sao dám đixem miệng của tam tiểu thư chứ, lỡ như bị cái răng sắt, răng đồng nào đó cắnvào tay thì thực là hỏng bét, đến khi đó có hối hận cũng chẳng kịp. Chỉ là lờicủa tam tiểu thư cũng không phải là không có lý, tiểu thư mà ra ngoài thì khótránh khỏi lại phải ứng phó với đủ thứ người, bao nhiêu rắc rối đều ở bên trongđó cả. Xét cho cùng thì tam tiểu thư vẫn là người hiểu tiểu thư nhất đấy.”
Đang lúc nói cười, Huyền Lăng chợt rảo bướcđi vào, cười tủm tỉm, nói: “Hai tỷ muội bọn nàng đang tâm sự chuyện gì thế? Cóvẻ náo nhiệt quá nhỉ!”
Vì vừa mới tan chầu, Huyền Lăng chắc đãthay y phục xong rồi mới tới đây, trên người chỉ mặc một chiếc áo đơn màu tímsẫm bình thường. Sau Tết Đoan Ngọ, thời tiết đã nóng dần lên, tuy Huyền Lăngtrước giờ vốn không sợ nóng lắm nhưng vẫn cầm theo một chiếc quạt xếp mà nhẹnhàng phe phẩy, trên quạt có vẽ hình mấy cành trúc lưa thưa, lại càng làm tônlên cái khí độ thanh tao cùng khuôn mặt tuấn tú của y.
Tôi vội vàng đứng dậy nghênh đón. “Hoàngthượng vạn an.”
Ngọc Nhiêu cũng hơi nhún gối hành lễ.“Hoàng thượng vạn an.”
Huyền Lăng đỡ tôi đứng dậy, lại đưa tay tráivề phía Ngọc Nhiêu, mặt đầy nét cười, nói: “Mau đứng dậy đi. Tiểu di[8]của trẫm cũng ở đây, thật là trùng hợp quá!” Xưa nay, khi phi tần hoặc thần tửhành lễ bái kiến Hoàng đế, để tỏ sự trọng thị, Hoàng đế thường đưa tay ra đỡ hờmột chút. Nhưng Ngọc Nhiêu chẳng qua chỉ vâng chỉ tạm thời vào cung bầu bạn vớitôi, không có bất cứ phong hiệu nào, hơn nữa còn là thiếu nữ chưa thành thân,vốn đã có nhiều điều khó xử rồi, mà Huyền Lăng còn tỏ ra đặc biệt thân thiếtvới muội ấy nữa. Trái tim tôi bỗng nảy lên một cái, làm bộ vô tình đứng vàogiữa Huyền Lăng và Ngọc Nhiêu.
[8]Tiểu di: em vợ.
Ngọc Nhiêu không hề bám vào tay Huyền Lăngđể đứng dậy mà giấu tay mình vào trong tay áo, hờ hững nói: “Đa tạ Hoàngthượng.”
Ngọc Nhiêu vì biến cố xảy ra trong nhà, lạitận mắt nhìn thấy tình cảnh tôi vì hai đứa bé mà chịu nhục trong Chiêu Dươngđiện, trong lòng hết sức khó chịu, nhưng lại không cách nào phát tác, do đóthường ngày gặp mặt luôn tỏ ra lãnh đạm với Huyền Lăng.
Huyền Lăng cũng không tức giận, chỉ mỉmcười, nói với tôi: “Muội muội ruột thịt vào cung chơi, nàng nhớ phải tiếp đãicho cẩn thận đấy nhé!” Sau đó lại quay sang nói với Ngọc Nhiêu: “Mấy ngày naytrời bắt đầu nóng rồi, muội ở vẫn quen chứ? Có chỗ nào không thoải mái thì cứviệc nói với Hoàn Hoàn, hãy coi đây như là nhà mình vậy.” Ngọc Nhiêu chỉ cúiđầu, đưa tay mân mê mép áo, hờ hững mỉm cười, coi như không nghe thấy gì cả.
Quân vương hỏi chuyện, theo lẽ thường thầntử không được phép không trả lời. Huyền Lăng nào đã từng bị người ta đối xửlạnh nhạt như vậy, có điều nhìn thấy thần thái đó của Ngọc Nhiêu thì không khỏicó chút ngẩn ngơ, nhất thời cũng không nói gì nữa.
Tôi thấy Huyền Lăng có vẻ ngượng ngập, bènkhẽ cười, nói: “Muội muội của thần thiếp vào cung không phải mới chỉ một, haingày, tuy trong cung và ở nhà không giống nhau nhưng cũng đã quen rồi.”
Hoa Nghi dẫn theo một tiểu cung nữ mang tràvà đồ điểm tâm dâng lên. Huyền Lăng khẽ nhấp một ngụm trà, cười nói: “Đây làtrà Long Tỉnh sau mưa thượng hạng, hai tỷ muội bọn nàng cũng nếm thử một chútđi.”
Ngọc Nhiêu tới lúc này mới ngồi xuống theotôi, cũng nhấp một ngụm trà, nói: “Quả nhiên là trà ngon, thường ngày khó màthấy được.” Cặp mắt long lanh như ánh lên từng gợn sóng, muội ấy đột nhiên nhìnvề phía Huyền Lăng, hé miệng cười tươi. “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Chốnhoàng cung này nguy nga, hoa lệ, mỹ nhân lại nhiều, cảnh đẹp cũng lắm. Chỉ tiếcrằng Ngọc Nhiêu ở nhà phá phách càn quấy đã quen, thành ra khó lòng quen đượcvới những thứ tôn ty quy củ ở nơi này. Nói một cách đơn giản, tỷ tỷ vốn là tỷ tỷ,nhưng giờ lại phải kèm theo hai chữ thục phi đằng trước, còn Hàm Nhi với LinhTê vốn là người chí thân của dân nữ, nhưng đồng thời cũng là hoàng tử, côngchúa. Lại nữa, trong một gia đình bình thường thì dân nữ vốn nên gọi ngài mộttiếng tỷ phu, nhưng ở trong cung dân nữ lúc nào cũng phải ghi nhớ kĩ rằng ngàilà hoàng thượng tôn quý vô song. Do đó dân nữ luôn phải cẩn thận, không dám coihoàng cung như nhà mình, vả chăng như nhà dân nữ thì làm sao có thứ trà LongTỉnh hảo hạng thế này được.”
Những lời này kỳ thực cực kỳ vô lễ, HoánBích đứng một bên nghe thấy thế mà mặt mày tái mét, tôi cũng không kìm đượcthầm kinh hãi. Có điều Ngọc Nhiêu nói những lời này bằng giọng đùa vui, mà muộiấy lại vốn mồm miệng nhanh nhảu, nói ra một tràng dài nghe êm tai vô cùng, cứnhư tiếng hoàng oanh hót. Huyền Lăng không hề tỏ ra khó chịu, vẫn tươi cười vẻrất mực hiền hòa. “Hoàn Hoàn, nàng nghe xem kìa, miệng lưỡi của nàng đã coi nhưlà lanh lợi, xưa nay chưa từng có ai chiếm được phần hơn, nhưng gặp phải vịmuội muội thế này sợ là cũng phải cam bái hạ phong thôi. Rõ ràng là có ý nóihoàng cung không được tự do như ở nhà mình, thế mà trẫm lại không sao tức giậnđược.”
Tôi bất giác thầm nghĩ, nếu không phải làmột cô nương trẻ tuổi, xinh đẹp như Ngọc Nhiêu nói ra những lời này mà đổi lạilà một nữ nhân tuổi trung niên xấu xí, liệu Huyền Lăng có còn tỏ ra hiền hòa,thân thiết thế này nữa không? Nhưng ngoài mặt tôi vẫn tươi cười điềm đạm, nói:“Thần thiếp thường ngày sợ nhất là cái miệng này của Ngọc Nhiêu đấy, không cólý mà còn nói ra được ba phần đạo lý, có lý rồi lại càng chẳng chịu buông thacho ai bao giờ.” Hơi dừng một chút tôi lại tiếp: “Thần thiếp thường nghĩ, saunày phải là một người muội phu như thế nào thì mới quản được cái miệng này củaNgọc Nhiêu đây? Mà đến lúc đó rồi thần thiếp ắt phải cầu thần lễ Phật một phenmới được.”
Huyền Lăng nhìn lướt qua khuôn mặt xinh đẹpcủa Ngọc Nhiêu, cuối cùng dừng ánh mắt trên người tôi, khẽ nở nụ cười. “Muộimuội nàng mới từ nơi xa trở về, nàng là tỷ tỷ mà lại nỡ lòng gả muội ấy đi sớmnhư vậy ư? Theo như trẫm thấy thì muội muội nàng giờ hãy còn nhỏ, có thể giữlại bên mình thêm vài năm nữa rồi từ từ chọn phu quân cho muội ấy cũng khôngmuộn.” Tôi đang định lên tiếng thì Huyền Lăng đã lại nói tiếp: “Tiểu di củatrẫm không phải vừa than là ở trong cung gò bó quá ư, trẫm bỗng nhớ ra là hômnay lão cửu có vào cung nói với trẫm rằng thời tiết đang đẹp, muốn tới Minhuyển so tài bắn tên. Hoàn Hoàn, nàng có hứng thú đi với trẫm không, đưa cả muộimuội của nàng theo cùng nữa.”
Ngọc Nhiêu vốn còn mang tâm tính thiếu nữ,ban nãy tuy nói vậy nhưng vừa nghe nói là có thể tới Minh uyển xem bắn tên thìhai mắt lập tức sáng bừng, chỉ là ngoài miệng vẫn còn làm bộ làm tịch: “Cái gìmà lão cửu với không lão cửu chứ, nếu tài bắn tên không ra gì thì dân nữ chẳngthèm đi xem đâu.”
Tôi mỉm cười, nói: “Ngọc Nhiêu nói vậy tứclà đã đồng ý rồi đấy. Chủ ý của Hoàng thượng rất hay, cửu Vương gia cũng hiếmkhi vào cung thế này, vậy hãy để thần thiếp và Ngọc Nhiêu vào thay xiêm y rồitheo hầu thánh giá.”
Hoán Bích đỡ tôi vào trong thay xiêm y,thừa dịp không có ai để ý liền ghé đến bên tai tôi, khẽ nói: “Tiểu thư, nhìn vẻmặt Hoàng thượng thì hình như là có ý với tam tiểu thư rồi...”
Tôi thay một chiếc áo tím thêu những đườnghoa văn như ý, khẽ thở dài, than: “Ta làm gì mà chẳng nhìn ra, vả lại việc nàycũng không phải là mới ngày một ngày hai. Kể từ hôm ta chịu nhục ở Chiêu Dươngđiện, Hoàng thượng vừa nhìn thấy muội ấy...” Tôi cắn nhẹ bờ môi. “Ta bây giờ đãlún sâu vào vũng bùn lầy tăm tối này rồi, quyết không thể để tam muội cũng nhưthế được.”
Hoán Bích nói: “Tiểu thư đã có chủ ý nhưvậy rồi thì không thể không đề phòng, nên có tính toán từ sớm.”
Hoán Bích khoác cho tôi một chiếc khăn mỏngthêu hoa lên tay, tôi nói: “Ta cũng muốn như vậy lắm chứ, nhưng khi nãy vừa mớiđể lộ ra ý muốn chọn chồng cho Ngọc Nhiêu thì Hoàng thượng đã dùng những lời đóđể chặn miệng ta rồi.” Tôi hơi cau mày lại, trầm ngâm nói tiếp: “Bây giờ chỉ cóthể tùy cơ hành sự thôi.”
Hoán Bích cũng chẳng nghĩ ra được cách nào.“Nếu Hoàng thượng thật sự muốn nạp tam tiểu thư vào cung, chúng ta làm sao màkháng chỉ được. Hơn nữa chỉ cần Hoàng thượng hạ quyết tâm, cho dù tam tiểu thưcó được gả vào nhà ai đi chăng nữa thì cũng không cách nào thoát khỏi lòng bàntay Hoàng thượng được. Chuyện này đúng là khó giải quyết quá.”
Tôi cất giọng âu lo: “Mong là chúng ta đãquá đa nghi, cũng mong là Hoàng thượng chỉ nhất thời thích cái tính cách sảngkhoái của Ngọc Nhiêu mà thôi. Nhưng nếu thật sự như lời muội nói, ta quyếtkhông bao giờ trơ mắt nhìn Ngọc Nhiêu phải vào cung chịu nỗi khổ giống như ta.”
Nói xong, chúng tôi liền cùng ra ngoài,Ngọc Nhiêu cũng rất nhanh đã thay xong xiêm y đi ra, lần này muội ấy diện mộtchiếc váy thêu hoa màu ngọc cùng chiếc áo đơn màu xanh lục có ống tay áo hẹp,bên trên thêu hoa văn hình hoa sen, trên tay cũng là một chiếc khăn lụa mỏngthêu hình hoa ngọc lan bằng chỉ vàng. Mái tóc muội ấy được búi lại rất gọn ghẽvà cố định bằng mười hai cây trâm bạc, ngay đến đuôi trâm cũng đã vùi vào trongtóc, chỉ khi ánh mặt trời chiếu tới mới có mấy tia lấp lánh lộ ra, trên búi tócđơn giản chỉ cài thêm một chiếc thoa phượng được điêu khắc thành từ một khốingọc bích hoàn chỉnh, trông bắt mắt vô cùng. Ngọc Nhiêu bây giờ đang lúc tuổixuân tươi đẹp, ăn vận như thế lại càng thêm thanh tao, cuốn hút, khiến người tanhìn mà mê đắm.
Lòng tôi bất giác thầm giá lạnh, Ngọc Nhiêutừ nhỏ đã có bảy, tám phần giống tôi rồi, Cận Tịch lại từng nói dung mạo tôi cóba phần giống với Thuần Nguyên Hoàng hậu đã qua đời, vậy thì Ngọc Nhiêu... chỉe là ít nhất cũng có một, hai phần giống với nàng ta. Huống hồ muội ấy bây giờvẫn còn trẻ trung như thế, chắc hẳn là lại càng giống với Thuần Nguyên Hoànghậu trong độ tuổi xuân tươi đẹp năm nào.
Ngoài miệng tôi không nói gì, chỉ khẽ khoáctay Ngọc Nhiêu, cùng cất bước ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.