Trích Giang biên mai thụ, Lưu Bỉnh Trung. Nguyên văn Hán Việt: Ám hương vi độngọc linh lung - ND.Hoán Bích đỡ tôi vội vã trở về Vị Ươngcung. Đặt chân qua cửa lớn, nhìn thấy Nhu Nghi điện đèn đuốc sáng trưng như banngày, trái tim tôi mới dần bình tĩnh trở lại, không còn nôn nao, thấp thỏm nhưtrước nữa. Lúc này đây, đối với tôi mà nói Nhu Nghi điện tuy chẳng khác nào mộtnhà giam hoa lệ, nhưng đồng thời còn là một chốn an thân nữa.
Đang lúc tâm trạng còn bồi hồi, Tiểu DoãnTử tươi cười bước tới, nói: “Nương nương rốt cuộc đã về rồi, làm nô tài phảitìm vất vả quá! Lý công công vừa đến đấy.”
Tôi hơi cau mày. “Bản cung chẳng qua chỉcùng Hoán Bích đi dạo một chút cho tỉnh rượu, lẽ nào có chuyện gì quan trọnglắm hay sao mà ngươi nôn nóng đến thế? Không thể chờ một lát được ư?”
Tiểu Doãn Tử cười đến không khép đượcmiệng. “Quả thực là đã xảy ra chuyện lớn đấy ạ, nương nương biết được nhất địnhsẽ rất mừng.” Lời còn chưa dứt, bỗng có một nữ tử thân hình nhỏ nhắn chạy tớinhào vào lòng tôi, hai chân như khuỵu xuống, lúc ngẩng lên chỉ thấy nước mắtchảy giàn giụa đầy mặt, miệng thì khẽ gọi: “Đại tỷ...”
Hoán Bích vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thấpgiọng hô lên một tiếng: “Tam tiểu thư!”
Lòng tôi bất giác mềm đi, vội vàng kéo nữtử trong lòng mình đứng dậy, gần như không thể tin nổi, người trước mặt tôi lúcnày đây không ngờ lại chính là Ngọc Nhiêu đã cách biệt mười năm. Muội ấy đã caolên rất nhiều, thế nhưng cặp mắt lấp lánh có thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759618/quyen-6-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.