Giống như rơi vào trạng thái mơ mộng vô tận, Diệu Âm nương tử ở trước mặt tôi, có cả Lệ quý tần, Tào tiệp dư, Hoa phu nhân cũng ở đây. Vùngvẫy, vướng víu, tách ra, trằn trọc không thể nào thoát thân. Mẹ…. conmuốn về nhà. Mẹ à, con mệt lắm, con không muốn tỉnh lại nữa, sao lại đau thế này?! Có chất lỏng chua xót ấm áp rót vào miệng tôi, thúc ép khiếntôi tỉnh lại trong mơ màng.
Tốn sức lắm mở mở to mắt. Nhìn thấy màn trướng màu hồng có nhiều hoavăn cát tường, ở trong tẩm điện của tôi. Cả người thả lỏng ra, cuối cùng cũng ở trong cung mình rồi.
Lướt mắt nhìn vùng minh hoang sáng quắc như ngày, gánh nặng trong lòng cũng được giải khai, rơi lệ.
Chàng thấy tôi tỉnh lại, rất kinh hỉ, cầm tay tôi, nói thì thầm : “ Huyên Huyên, nàng đã tỉnh rồi!”
Hoàng hậu ở phía sau chàng, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi : “ Ông trời phù hộ! Tỉnh là tốt rồi! Muội hôn mê ba ngày rồi đấy.”
Hơi thở mang theo hơi lạnh sắc bén đau đớn, giống như có lưỡi dao nhỏ đã cắt. Sự đau đớn từ từ gọi khiến tôi tỉnh lại. Dương như đã mấy trămnăm không nói gì, mở miệng cũng rất khó khăn : “ Tứ lang, chàng đã trởvề….” Nước mắt đầu tiên chảy, giống như muốn nói ly biệt đau đớn cơ thểvà bị tủi thân.
Chàng luống cuống, lúng ta lúng túng lau nước mắt cho tôi : “HuyênHuyên, đừng khóc. Trẫm xin lỗi nàng.” Ánh mắt chàng hết sức thương xótthâm sâu và bi thương. Khi không như thế, ánh mắt này làm tôi sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759515/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.