Tiểu Duẫn Tử thấy tôi dễ dàng tha cho Hoán Bích thì cảm thấy khóhiểu, ngay cả Cận Tịch cũng đoán già đoán non. Nhưng Hoán Bích hiện naycàng thêm chăm chỉ, hầu hạ cẩn thận nên bọn họ cũng không thể nói thêmgì.
Rốt cục cũng có một ngày, Cận Tịch thừa dịp không người ở bên cạnh tôi,hỏi dò: “Tiểu chủ hình như không tính trừng phạt Hoán Bích cô nương.” Cô chần chờ một lát mới nói tiếp: “Chỉ sợ nàng ta còn ở bên tiểu chủ, saucòn sẽ mang hoạ.”
Lúc đó vừa đến mùa thu, trong đình viện có nhiều loại hoa đã rụng. Lácây xanh biếc kia dĩ nhiên đều bị gió thổi lên khiến cho héo tàn, cònnúi xanh kia đều phủ một lớp sương khói. Năm trước, hoàng hậu vì chúcmừng tôi tiến cung mà đưa đến một loại hoa quế thơm phức khiến toàn bộĐường Lê cung đều có mùi hương say lòng người như vậy. Tôi nằm nghiêng ở hành lang trước tẩm điện, trên người mặc quần áo hồng kèm theo áochoàng bằng gấm, xa xa nhìn Lưu Chu và Hoán Bích cùng cung nữ ở trongđình viện đem theo mứt hoa quả được yêm trái từ hải đường.
Tôi cúi đầu uống rượu hoa quế, từ từ nói: “Nếu muốn bỏ cô ấy thì đã mượn tay Hoa phi để thực hiện rồi. Nhưng vì cô đã ở bên ta từ nhỏ đến lớnnên chung quy cũng có tình cảm.” Thấy Cận Tịch chỉ yên lặng, tôi lại nói thêm: “Cô ấy biết nhiều chuyện của ta, nếu đuổi cùng giết tận sẽ chỉkhiến cô ấy quay lại hại ta. Nay ta để cho cô ấy đường lui để canh giữđược cô ấy.”
Cận Tịch nói: “Tiểu chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759501/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.