Ngay sau đó, một mình tôi đi đến điện Nam Huân.
Từ giàn hoa xanh biếcsau đi ra, theo khúc hành lang uốn lượn, hình bán nguyệt ôm trọn lấy hồ, xuyên qua cửa hông màu son, thuận tiện tiến vào Nam Huân điện. Thấycung nhân không tiếng động đứng ngoài cửa,ra ý bảo họ không cần thôngbáo, rồi thẳng bước đi vào.
Hoàng hôn buông xuống, cung điện có vài phần yên lặng, sân trong sâu hút, mái cong trùng trùng điệp điệp.
Trong điện vốn cực kỳrộng rãi, ở bên trên dùng mưa, hôm khác màu xanh tươi đẹp, cánh song sanhẹ bay như khói, để lộ ánh chiều trên hiên nhà trên bóng cây sa la, gió thổi phất động, mới ở trong điện, trên mặt đất đã mất dấu tích, thỉnhthoảng có âm thanh cành lá vi vu chạm vào nhau, như là mưa rơi rả rích.
Trên chân đi chiếc hàicung thêu hoa, đi bước nhẹ nhàng giống như không có tiếng động. Chỉ thấy Huyền Lăng nằm trên chiếc bàn dài gỗ tử đàn, nửa gối đầu dựa vào gối,ngủ rất say. Vốn đang cầm tấu chương trong tay, nay đã thấy rơi ở dướitháp. Tôi nhẹ nhàng nhặt bản tấu chương kia lên, phủi sạch, thằng nhìnmấy tấu chương trên chiếc bàn đầy như hai núi nhỏ, hơi lắc đầu.
Trong điện vắng vẻ, yên tĩnh không một tiếng động, cũng không có dấu tích có người từng đến.
Vô tình thấy một đốngtấu chương chính giữa lộ ra một sợi tua màu đỏ tươi, cực kỳ bắt mắt.Tiện tay lấy ra vừa nhìn thấy, đúng là một cái quạt lụa của nữ tử, cánhquạt làm bằng chất liệu lụa quý giá, khuôn mẫu lấy từ cây hoa thượcdược, cán làm bằng ngà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759491/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.