Biết rõ mình vừa vượt qua một kiếp nạn, trong lòng tôi lại phiền não vô cùng. Tuy vậy thoát một kiếp này chưa hẳn không phải phúc, chỉ sợHuyền Lăng không còn thương yêu tôi ngày xưa. Nhưng Huyền Lăng từ trướcđến nay đối với tôi rất thân cận trìu mến, ân sủng nhất thời không người nào có thể địch nổi, cũng không nghĩ ân sủng này lại mỏng manh như vậy, lại ngăn không được người khác nói ba xạo dắt mũi, không khỏi thầm nảnlòng. Trong lòng chán chường, ngay cả ngủ trưa cũng không yên ổn, tôiliền đứng dậy đi gặp Mi Trang. Vào Ngọc Nhuận đường, thấy tỷ ấy vừa ngủtrưa mới dậy, ngày thường mặc gấm tơ lụa Hàng Châu , toàn tùy tiện cắmmấy cây trâm hoa lài, , trên người chỉ mặc một bộ đồ vàng nhạt thêu hình hoa yên đang nở, dưới mặc khố bằng lụa mỏng thêu hình con cua, mơ hồhiện ra da thịt trắng nõn, so với mấy ngày trước nở nang xinh đẹp, kinhđộng lòng người. Mi Trang còn đang buồn ngủ, nằm ở trên giường bảo ThảiNguyệt rằng cô muốn uống nước ô mai. Thấy tôi tới rồi vội vàng ngoắcnói: “Các cô ấy mới làm nước ô mai, muội tới nếm thử, so với ngự thiệnphòng thì quá là ngon.”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Tỷ tỷ đã quên là muội không thích ăn đồ chua sao?”
Mi Trang bật cười nói: “Coi trí nhớ của ta thật là kém quá đi.” Nóixong uống một hơi cạn sạch, sau đó còn hỏi Bạch Linh: “Còn nữa không?Mang thêm một chén đến đây.”
Bạch Linh kinh ngạc nói: “Tiểu chủ, hôm nay người đã uống rất nhiều nên hết rồi.”
Mi Trang đi giầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759484/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.