Tôi ngồi một mình dựa vào sạp giường trong buồng sưởi, chống tay lêncằm, tuy hơi mệt mỏi nhưng chẳng buồn ngủ chút nào. Chỉ cảm thấy vài tua rua cây trâm vàng trên đầu rũ xuống , dây kết cuối cùng là một viênhồng ngọc, lành lạnh chạm vào má, để một lúc lại dung hòa nhiệt độ cơthể sẽ không cảm thấy lạnh nữa. Khi đang nửa tỉnh nửa mê, tôi nghe thấycó tiếng người khẽ gọi : “Tiểu thư, tiểu thư.”
Dần dần tỉnh lại thì nhận ra giọng Hoán Bích đang gọi bên ngoài. Tôicũng không đứng lên, miễn cưỡng nói: “Chuyện gì?” Cô ấy không trả lờilại, tôi biết không phải việc nhỏ, vỗ mặt chấn lại tinh thần nói : “Vàođây rồi trả lời.”Cô ấy vén màn lên đi vào, tới trước mặt tôi nhỏ giọng nói: “Lãnhcung Dư thị không chịu chết, đang gây nháo loạn, la hét muốn gặp mặtHoàng Thượng mới chịu chết.”
Tôi lắc đầu: “Vùng vẫy như vậy có ích gì chứ? Hoàng Thượng có bảo gì không?”
“Hoàng Thượng cực kỳ ghét cô ta, chỉ nói ‘Không muốn gặp’.”
“Còn Hoàng hậu?”
“Hoàng hậu tái phát bệnh đau đầu nhiều ngày rồi, ngay cả giường cũng không dậy nổi, nên cũng không quản việc này.”
Tôi trầm ngâm nói: “Vậy chỉ còn Hoa phi mới có thể quản việc này thôi.Nhưng thường ngày Hoa phi cũng thân với Dư thị, lần này e còn tránhkhông kịp , chắc sẽ từ chối.”
“Tiểu thư nói đúng lắm , Hoa phi nói thân mình khó chịu nên không thể đi được.”
Tôi nhíu mày hỏi: “Lý Trường vô dụng thật, mấy người thái giám mà không đối phó nổi với nữ tử yếu đuối như cô ta?”
Hoán Bích nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-chan-hoan-truyen/759480/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.