Chương trước
Chương sau

Thiên Thiên, hơn nửa tháng rồi, trẫm vẫn không bỏ nàng được, trẫm chỉ có thể dùng phương pháp như vậy để tê dại chính mình. Nàng nói cho trẫm biết, còn có phương pháp nào khác có thể để cho trẫm có thể quên nàng không?
"Khụ khụ. . . . . ." Vừa nghĩ tới Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn liền bị ho khan.
"Hoàng thượng, để nô tài cho ngự y tới đây xem một chút đi." Mỗi một lần thấy Hoàng Phủ Tấn ho đến khó thở như vậy, Phúc Quý liền khẩn trương, hắn nhớ ngự y bí mật nói qua với hắn, hoàng thượng là bị hàn khí xâm lấn trong cơ thể dẫn đến ho khan, nếu như không cẩn thận chữa trị..., rất dễ dàng biến chứng đến ho lao.
"Không cần!" Hoàng Phủ Tấn không muốn, liền cự tuyệt.
"Hoàng thượng. . . . . ."
"Ngươi đi xuống đi, trẫm còn có việc muốn làm!" Hoàng Phủ Tấn cắt đứt lời nói của Phúc Tấn.
"Hoàng. . . . . ."
"Đi xuống! Khụ khụ. . . . . ."
"Dạ, nô tài cáo lui!" Không yên tâm nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, Phúc Quý bất đắc dĩ lắc đầu, lui ra ngoài.
Sau khi Phúc Quý đi, Hoàng Phủ Tấn nhìn ngự thư phòng rộng lớn, hắn bỗng cảm thấy cô độc lạ thường. Tất cả đều quay về cuộc sống trước kia, trước khi hắn biết Thiên Thiên. Khác biệt duy nhất chính là, vào giờ phút này, trong lòng của hắn trừ lạnh như băng, còn có đau đớn bị hắn cố ý dằn xuống đáy lòng!
"Thiên Thiên, nàng có khỏe hay không?" Cúi mặt xuống, Hoàng Phủ Tấn thất thần tự nói .
Đêm đã khuya, rất yên tĩnh, mang theo ít phiền muộn ở trong lòng, bên trong ngự thư phòng, tiếng ho khan cùng tiếng thở mệt mỏi truyền ra không ngừng.
Thật vất vả dừng cơn ho lại, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm tái nhợt, cảm xúc bị đè nén mấy ngày nay tùy ý phát tiết ra ngoài.
"Thiên Thiên. . . . . . Thiên Thiên. . . . . ." Nước mắt Hoàng Phủ Tấn nhỏ xuống tấu chương trên tay, tan ra phía trên dòng chữ.
‘Hoàng thượng, nữ nhân hậu cung đều cần ngươi, nữ nhân hậu cung đều cần ngươi, nữ nhân hậu cung đều cần ngươi. . . . . .’
Những lời này của Tiểu Thiên không ngừng vang lên bên tai Hoàng Phủ Tấn, đau đớn khiến cho hắn bật cười.
"Ha ha
nữ nhân hậu cung cần trẫm?" Nước mắt lần nữa lại ướt mặt, "Thiên Thiên, nàng biết không? Hậu cung ba nghìn đều không bằng một mình nàng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.