"Thiên. . . . . . Thiên Thiên!" Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Tấn mới khó khăn phát ra hai chữ này từ giữa cổ họng.
Mới nói ra hai chữ, lại giống như là mất hết khí lực toàn thân.
Hơn nửa tháng rồi, Thiên Thiên đã rời hắn đi hơn nửa tháng rồi, làm cho hắn phải nhớ thương, giờ đây đã xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn kích động nói không ra một câu.
"Thiên Thiên!" Kích động đi lên phía trước, một tay Hoàng Phủ Tấn ôm lấy Tiểu Thiên vào trong ngực.
Nhiều ngày nhớ mong, nhiều ngày lo lắng hãi hùng vào lúc này không chút kiêng kỵ mà bộc lộ ra, "Thiên Thiên, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi."
Hoàng Phủ Tấn ôm Tiểu Thiên rất chặt, hắn sợ đây chỉ là một giấc mộng dài, chỉ có lúc đem Tiểu Thiên ôm thật chặt, mới có thể để cho hắn cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Cái ôm trong ngực này khiến cho nàng ngay cả chết cũng thấy không sợ, nhưng cái ôm này lại làm cho nàng cảm thấy châm chọc cùng ghê tởm lạ thường, bởi vì —— đây tất cả cũng chỉ là giả.
‘Tấn, cho dù chết, ta cũng muốn chết ở bên cạnh chàng.’
Ngày đó Hoàng Phủ Tấn đã nói thoáng qua tai nàng. Trong mắt của nàng thoáng qua một tia khổ sở.
Thì ra mình là một người ngu ngốc, lúc ấy, nàng đã nói ra những lời này. Có thể trong lòng nghĩ hắn rằng đến chết tâm nàng vẫn còn hắn, không để cho hắn tĩnh tâm?
Tim lại một lần nữa co rút đau đớn mấy cái, nàng đưa tay, đem Hoàng Phủ Tấn đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386430/chuong-514.html