Những lời của Ám Dạ làm nụ cười của Tiểu Thiên chợt bối rối, trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên, chột dạ quay đầu đi chỗ khác, nàng miễn cưỡng mở miệng cười nói: "Không phải là ta mỗi ngày đều rất vui vẻ sao, ngươi xem ta đi ngày ngày đều cười, chẳng lẽ còn không vui sao?"
"Thiên Thiên!" vẻ mặt Ám Dạ trở nên vô cùng nghiêm túc, hai tay khoác lên trên vai Tiểu Thiên, cúi đầu nhìn nụ cười miễn cưỡng trên mặt nàng, mở miệng nói: "Ngươi là đang cười, nhưng ngươi có biết hay không, mỗi một nụ cười của ngươi cũng đang kèm theo đau đớn ở bên trong."
Lời Ám Dạ nói làm nụ cười miễn cưỡng kia chợt tắt, "Ngươi ở đây nói nhăng nói cuội gì đấy, cười chính là cười, còn có thể đang kèm theo cái đồ lộn xộn gì sao?"
"Thiên Thiên, ta thấy thật ra thì trong lòng của ngươi vẫn không quên được người kia." Nói đến đây, trong khẩu khí của Ám Dạ có tia bi thương.
"Dạ!" Tiểu Thiên cả kinh từ trên ghế đứng lên, "Trong lòng của ta không có bất kỳ người nào, không có bất kỳ người nào! ! !" Dưới sự kích động, nàng hướng về phía Ám Dạ rống lên, đau đớn quen thuộc kia lại lần nữa xông lên đầu.
Nàng vẫn trốn tránh không thèm nghĩ tới Hoàng Phủ Tấn, nhưng mà mỗi khi nàng bị buộc đối mặt với điều này, mới phát hiện mình hoàn toàn không thể quên hắn được.
"Thiên Thiên. . . . . ." trong lòng Ám Dạ lại không khỏi căng thẳng một lần nữa, mang theo nhàn nhạt đau lòng.
"Thật xin lỗi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386422/chuong-506.html