"Tiểu thư. . . . . ." Câu nói đùa này của Tiểu Thiên lại làm cho Đóa Nhi không khống chế được vành mắt mờ sương, nước mắt cũng không ngừng được nữa rơi ra khỏi hốc mắt.
"Được rồi, nha đầu ngốc, đừng khóc, chờ tiểu thư em thực sự qua đời hãy khóc, giữ lại khi đó từ từ khóc đi." Tiểu Thiên cười vuốt vuốt tóc Đóa Nhi, vành mắt của nàng cũng đỏ, thanh âm mang theo nghẹn ngào.
"Được rồi, nhanh ăn cơm đi, ta sẽ trở lại ngay mà." Không muốn làm cho Đóa Nhi thấy khó chịu trong lòng nàng, nàng không đợi Đóa Nhi mở miệng, liền vòng qua Đóa Nhi đi ra khỏi Vũ Phượng Cung.
Nơi xa trong lương đình, Hoàng Phủ Tấn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nhớ lại những bài hát ngây ngô trước kia.
Ngươi hỏi ta yêu ngươi sâu đậm, ta yêu ngươi có mấy phần, tình của ta cũng thật, ta yêu cũng thật, trăng sáng đại biểu lòng của ta.
. . . . . .
Sơn vô lăng, thiên địa hợp, là dám cùng quân tuyệt!
. . . . . .
Mỗi một câu Tiểu Thiên nói với hắn đều không ngừng vang lên trong đầu của hắn, càng như vậy, tim của hắn lại càng đau.
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của nàng, mi tâm của nàng lộ ra vẻ xấu xa, vẻ mặt chân chó mỗi khi nàng lại làm sai chuyện gì, còn có dáng vẻ những lúc nàng thấp giọng khóc sụt sùi, bất kể là dáng vẻ nào của Niếp Tiểu Thiên, đều làm hắn yêu thích không thể buông tay.
Đoạn tuyệt tình yêu?
Bảo hắn làm sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386380/chuong-464.html