Thấp giọng khóc sụt sùi làm cho Hoàng Phủ Tấn chợt cúi đầu, ý vị an ủi nàng, "Thiên Thiên, nàng đừng sợ, giải dược rất nhanh sẽ lấy được, rất nhanh. .. ."
"Tấn!" Tiểu Thiên cắt đứt lời hắn, đôi mắt đẫm lệ mông lung, nàng động tình mở miệng nói, "Dù ta có chết, cũng chỉ có thể chết ở bên cạnh chàng!"
"Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn đương nhiên nghe rõ ý tứ trong lời nói Tiểu Thiên, mới vừa rồi hắn cùng Tạ Hằng ở trong ngự thư phòng đối thoại cùng nhau, Thiên Thiên nhất định là nghe được nàng mới có thể nói với hắn lời như vậy.
"Tấn. . . . . ." Tiểu Thiên tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn, "Nếu vì cứu mình ta, mà để cho ta đi cùng nam nhân khác, vậy ta thà lựa chọn cái chết!"
"Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm rất chặc, "Nàng thật là ngu ngốc, dù nàng nguyện ý, ta cũng không thể nào đem nàng đưa cho nam nhân khác!"
"Ừ, đây mới là nam nhân mà Niếp Tiểu Thiên ta coi trọng." Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nổi đè nén trong lòng kia đã không còn khó chịu nữa, , nàng ngẩng đầu nhìn hướng Hoàng Phủ Tấn, trong mắt mang cười.
"Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn động tình đưa tay, nghịch qua gương mặt gầy gò của Tiểu Thiên, trong mắt của hắn mang theo chút áy náy, hắn có toàn bộ thiên hạ, lại phát hiện mình thế nhưng vô năng không cứu được nữ nhân của mình!
"Tấn, đừng nản chí mà, thời gian của ta còn dài mà, thái y nói ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-cung-ba-nghin-ta-doc-sung/1386362/chuong-446.html